Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

THÁI GIANG: Em vẫn thế



EM VẪN THẾ

Có những điều sáng bừng trong thầm lặng
Nói chi nhiều, bông lựu chóng tàn phai
Nơi núi thẳm buông cái bóng đổ dài
Anh cố tìm em, nét xưa khờ dại
Bông mộc miên nở trái mùa, người không thấy lại
Khép cánh hoa rồi, em cũng thể kiệm lời
Chuyện của lứa đôi chín phải bỏ làm mười
Hoài nông nổi, sẽ ôm bờ trống vắng
Em sẽ là một ngôi sao trưa nắng
Để cho người tìm kiếm phải suy tư
Có kẻ dại khờ đi bán cái cần mua
Khác nào sẩy chân, sa cơ chới với
Đừng đổ lỗi cho thời gian diệu vợi
Bằng mặt cách lòng, buồn đến rụng rơi
Có những nụ cười chẳng nhờ đến bờ môi
Chỉ đôi mắt, đừng nói đời lừa dối
Con thuyền nào mà không qua chìm nổi
Bến nước nào không lời hẹn hò trao
Hái ngắt dại khôn lèn chặt hầu bao
Ngóng phía cuối trời chờ ngôi sao đẫy giấc
Ngọn gió giao mùa leo thang từng nấc
Gặp nỗi nhân tình vò xát mà thương
Sau giấc mơ con, muôn sự lại bình thường
Ai cưỡng lại như đời gương tan vỡ!

20/10/2017
Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét