Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2017

HƯƠNG TRẦN - HOA XƯƠNG RỒNG: Dấu yêu à?... Anh có dám ước không?


DẤU YÊU À… ANH CÓ DÁM ƯỚC KHÔNG?

Dấu yêu à... anh hãy cứ ôm em
Cho em biết anh cần em đến thế
Vì một tình yêu ngọt ngào nhưng đến trễ
Nên em tự dối lòng: Mình không thể trao anh!

Nhưng giới hạn nào bất chợt hóa mong manh
Khi nỗi nhớ mang tên anh biến em thành khờ khạo
Em phó mặc nghe tim mình sai bảo
Thêm một lần lỗi đạo bởi tình yêu

Thèm được nắm tay anh đi dạo giữa phố chiều
Nghe anh nói “Anh yêu... yêu nhiều lắm!”
Thèm ánh mắt anh... dịu dàng, nhìn em say đắm
Thèm một bờ vai mang hơi ấm đến lạ lùng

Dấu yêu à... Anh có dám ước không?
Một điều ước cho mùa đông lạnh cóng
Đủ để khát thèm một nụ hôn cháy bỏng
Cho dẫu chỉ là những khát vọng vời xa...

Là dòng tin anh nhắn chẳng phôi pha
Vương vấn mãi cho lệ nhòa cay mắt
Là dòng tin mang trái tim chân thật
Nhen lại đốm lửa tình em đã tắt từ lâu

Là trái tim anh đã ghi khắc thật sâu
Vần thơ em từ buổi đầu gặp gỡ
Những vần thơ em viết còn dang dở
Sao bỗng chốc đong đầy nỗi nhớ thuộc về anh

Dấu yêu à... Bởi hạnh phúc mong manh
Nên em sẽ đứng nhìn anh thôi nhé
Sẽ ngắm anh bên ai cười vui vẻ
Và chỉ thế thôi... em lặng lẽ nhường đường

Dấu yêu à... Em sẽ giữ niềm thương
Và sẽ mãi yêu anh... sau bức tường ngăn cách!

                        15/11/2017
                          HT-HXR

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét