Đau thương…!
Mơ màng theo ngọn khói hương
Bâng khuâng nhớ bạn chiến trường năm xưa
Cái thời bom đạn, nó chừa
Ruồi vàng, sốt rét như vừa mới qua
Võng tăng cùng ngủ rừng già
Máy bày giải thảm máu hòa bùn non
Mấy người mất…bao người còn …?
Máu xương hòa đất tô son sắc cờ
Người còn thì lại thẫn thờ …
Mảnh bom trong não bao giờ ra đây…?
Hồn thiêng cưỡi khói, vào mây
Thân mình hòa đất xanh cây rừng già
Bao người nứt nẻ làn da …
Không còn sinh nở thật là thảm thương
Điôxin rải chiến trường …
Ngấm vào xương tủy tiệt đường mưu sinh
Qua rồi nghĩ lại mà kinh
Sinh con ra có dáng hình nữa đâu …
Đứa mất chân, đứa không đầu
Đẻ ra kêu, khóc nát nhàu ruột gan
Chiến tranh bom, đạn đã tan
Mà sao vẫn chịu muôn vàn đau thương“?”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét