.    NGƯỜI THƯƠNG BINH MÙ NGỒI VẼ BỨC
                           TRANH QUÊ

Người thương binh mù ngồi vẽ bức tranh quê 
Vẽ cô gái trên đồng làng lội bùn cấy ruộng 
Giọt giọt mồ hôi nhỏ xuống 
Bóng cô trùm cái nắng chan trưa 

Người thương binh mù thả cây cọ tự bao giờ 
Nước mắt rơi vào lưng người đang cấy 
Chẳng làm bạc thêm áo người con gái
Mà hình như làm vợi đi trưa nắng chang chang

Bức tranh có cả thời gian và không gian
Có cả nhạc nền trái tim anh hồi hộp
Quá khứ hiện về trong bộn bề tiềm thức
Cồn cào nỗi nhớ ngày xưa …

Dẫu bức tranh vẽ trong tưởng tượng như mơ
Chỉ một màu mực tím…
Đó là phút chia tay bịn rịn
Người ở, kẻ đi bùn thơm bùn ruộng cấy ấm tay nhau

Hồn từ bức tranh cứa lòng người thương binh rát đau
Chẳng thể nữa được nhìn quê hương và người năm ấy
Đôi mắt không thể nhìn mà trái tim như vẫn thấy
Ruộng, bùn, người cấy… và da diết trưa quê…

                                   Thái Giang