Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019

THÁI GIANG: Điều ước thứ bảy

ĐIỀU ƯỚC THỨ BẢY

Về xứ Nghệ trưa hè ...
Câu ví dặm , người gồng lên mà hát 
Có người ru gãy mất nửa lời ru 
Mẹ già ,cháu nhỏ ...ngồi trong nhà , như ngồi trong lu
Cái nóng ở đâu cứ xô về quằn khô đồi chè , bãi ngô ruộng lúa ...
Về xứ Nghệ như mùa hè muôn thuở 
Nắng khét , gió lào héo cả nếp nghĩ suy 
Sông Lam chảy qua làng chắc còn nhớ buổi ta đi 
Nước tràn lên càn quét đôi bờ hơn lũ giặc 
Hôm nay trở về , khát khô từng hạt đất ,hạt cát ...
Có nước chút ít cũng như không 
Nếu dốc ngược được dòng sông 
Mong trời giúp trần gian :mùa hè về đừng vét kiệt
nước sông , hồ ra biển 
Rừng khô ,đồng bãi  , nương,vườn khô ...và người cùng khát khô
sao trời không nghĩ đến 
Mồ hôi tuôn ra khi mặt trời chưa kịp lên 
Mùa đông ,rét cắt thịt ,cấu da ...nào ai quên 
Mùa nắng , gió lào ...thì như đổ thêm dầu vào chảo lửa 
Người đi xa trở về rồi ra đi lại càng thương , càng nhớ
ĐIỀU ƯỚC THỨ 7 ...xứ mình lúc này , mong dứt nắng ,có mưa !



                                                        Thái Giang 

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Lục bát vu vơ.

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2019

THÁI GIANG: Trăng.

TRĂNG

Trời gieo trăng , bỏ đấy mặc đời
Chẳng chăm bón , trăng một mình ...buồn tủi 
Xuống làm bạn với người hạ giới 
Có nhiều cuộc tình lỗi hẹn ...chẳng bén duyên 
Cũng nông nổi, 
                      cũng dại khờ 
                                         cũng thề thốt , hờn ghen 
Cũng tình nghĩa với thi nhân :vui, buồn ,trăn trở 
Cũng có lúc ỡm ờ ...luồn qua cửa sổ 
Ngắm tòa thiên nhiên ...tuyệt tác dưới trời 
Nhớ cái lần duy nhất :em và tôi 
Trăng chen giữa , uống cạn lời ,không nói 
Trăng chen giửa hai trái tim ...bổi hổi 
Cầu nối chúng mình , bền chặt cả trăm năm ! 

                                                        Thái Giang 

LÊ QUÔC THỌ: Mong mưa.

MONG MƯA

Quê tôi sao cứ nắng rông dài
Chắc Cậu Ông Trời đã hết oai?
Tháng tháng ngày chang vầng lửa đỏ
Đêm đêm hoa nhớ giọt sương mai
Chạnh lòng trộm nghĩ thương thân quạt
Đến giếng ngùi trông tủi phận đài
Gìa trẻ gái trai lo việc nước
Nhìn trời xanh thẳm ...đợi mưa hoài.

+ chú thích: đài: dụng cụ múc nước giếng.

                         22/6/2019
                       Lê Quốc Thọ.

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2019

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Chuyến tàu đời.

                              CHUYẾN TÀU ĐỜI !
Về già không chế độ hưu
Thì nên lo liệu chắt chiu vài đồng
Khi đi con trẻ giúp công
Yếu đau nằm xuống túi không con buồn

Các con có, nó giúp luôn
Cháu con khốn khó lấy nguồn đâu cho ?
Chi, dùng  cần phải đếm  đo ...
Không nên phí phạm... sau lo cho mình

Chi tiêu đúng nghĩa vẹn tình
Bạc, tiền dẫn đến cạn tình đấy thôi .
Vui, buồn một chuyến tàu đời
Miễn sao sống khỏe thảnh thơi tuổi già .
                                              22/6/2019

                                     Nguyễn Quang Huỳnh
11/28 Bình Đường 1, An Bình, Dĩ An , Bình Dương
DĐ0993880255

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Từ thơ.



TỪ THƠ
họa bài " LÀM THƠ" của NT HỒNG THANH )

Từ thơ: thấu hiểu lời văn
Từ thơ; ta học để răn cho mình
Từ thơ: kết bạn tâm tình
Từ thơ: để giải lòng mình thỏa thơi

Từ thơ: tặng bạn cho đời
Từ thơ: răn dậy nụ cười thêm trong
Từ thơ: bày tỏ tấm lòng
Từ thơ: tập luyện để không có già

Từ thơ: chuyển thể thành ca
Tư thơ: học hỏi thơ ta có vần
Từ thơ: kết lắm bạn thân
Từ thơ: câu tứ xuất thần vút lên

Từ thơ: hay, dở miễn khen
Từ thơ: lòng thoáng không chen điều gì
Từ thơ: vui khỏe dự thi
Từ thơ: ta chép ta ghi nỗi buồn

Từ thơ: bay bổng ru hồn
Từ thơ: vui quá trào tuôn hằng ngày
21/6/2019
Nguyễn Quang Huỳnh
11/28 Bình Đường 1, An Bình, Dĩ An, Bình Dương
DĐ0993880255

THÁI GIANG: Bắc cầu.

BẮC CẦU
Họa bài thơ lục bát LÀM THƠ của Hồng Thanh ..)

Ngẫm nhiều qua những trang văn 
Thắng, thua , mất được ...tự răn phận mình 
Quý nhau : sâu nghĩa , nặng tình 
Với nhau ,đồng cảm , ta , mình ...thảnh thơi 
Nhỏ nhoi góp sức vì đời 
Bớt đi cặn đục , giọng cười thêm trong 
Tằm ăn dâu, trả tơ lòng 
Miệt mài năm , tháng ...vẫn không chịu già 
Nhặt , khoan , nghe điệu dân ca 
Câu Kiều định mệnh , cho ta  nhạc vần 
Từ xa lạ , hóa quen thân ,
Phải đâu Thánh Gióng ,...bất thần bay lên 
Miệng nhân thế , lắm chê, khen 
Chẳng cần lẽ phải ...ngang chen , được gì 
Người xưa , tạo khúc Đường thi 
Tôi nay : lục bát lược ghi vui , buồn ...
Gửi vào trong cõi linh hồn 
Trải lòng suy tưởng ...Đời tuôn mỗi ngày !

                                 Thái Giang 

HỒNG THANH: Bến sông xưa.

BẾN SÔNG XƯA

Ai đi xa cũng nhớ tới quê hương
Nhớ bến đò xưa, con đường làng cũ
Nhớ những Thầy, Cô cho ta con chữ
Từ bến đò này, ta đã lớn khôn.

Càng đi xa càng nhớ tới quê hơn
Mái trường thân yêu với hàng phượng vỹ
Bàn ghế, bảng đen, bạn bè tri kỷ
Cùng biết bao kỷ niệm tuổi học trò.

Cho tôi xin quay trở lại ngày xưa
Được cắp sách đến trường cùng đi học
Vui với với bạn bè trong giờ tập đọc
Như làm quen những nét chữ đầu tiên.

Dù đi xa, lòng tôi vẫn không quên
Những bài giảng của Thầy Cô ngày ấy
Bao lời dặn dò ân cần biết mấy
Chắp cho tôi đôi cánh bước vào đời.

Đồi chiến binh hành quân khắp muôn nơi
Từ núi rừng, đồng bằng hay thành phố
Ấp ủ trong tôi với bao nỗi nhớ
Về mái trường xưa, về với tuổi thơ.

Trân trọng tri ân tất cả Thầy Cô
Đã từng ngày đi gieo mầm con chữ
Cầm lái con đò lướt qua sóng dữ
Từng đoàn học sinh vượt lũ văn chương.

Hãy dâng lên Thầy Cô những tình thương                                                                         Cảm ơn bến sông và con đò tri thức
Thầy Cô dạy hay, học trò tích cực
Cho tương lai đất nước đẹp rạng ngời.

Từng lớp học sinh nay đã nên người
Xin nhớ về người đã cho tri thức
Gủi tới Thầy Cô muôn vàn lời chúc
Và những bông hồng đỏ rực, yêu thương.

Hồng Thanh

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

NGUYỄN ĐÌNH VIỆT: Tuổi già.

_TUỔI GIÀ__
___
Những người không có lương hưu
Làm ra cũng phải nên lưu ít đồng
Khi già con chỉ giúp công
Cha mẹ ngồi đó tay không cũng buồn
Con giàu nó sẽ giúp luôn
Con nghèo nên chẳng có nguồn để cho
Chi tiêu ta phải đắn đo
Đừng nên hoang phí phải lo cho mình
Tiền nong là nghĩa là tình
Gây ra bất bình vì tiền cả thôi
Đói no cũng một cuộc đời
Sống VUI sống KHỎE thảnh thơi là MỪNG...


               Nguyễn Đình Việt
___                19/6/2019___

HỒNG THANH: Làm thơ.

LÀM THƠ

      Làm thơ không phải khoe văn
Làm thơ là để khuyên răn chính mình
      Làm thơ gợi những tâm tình
Làm thơ là để lòng mình thảnh thơi.
      Làm thơ không để dạy đời
Làm thơ tạo một nụ cười sáng trong
      Làm thơ nói hết nỗi lòng
Làm thơ đầu óc mình không thấy già.
      Làm thơ như bản tình ca
Làm thơ là để đời ta thêm vần
      Làm thơ để tặng người thân
Làm thơ là để tinh thần vươn lên.
      Làm thơ không cần ai khen
Làm thơ cũng chẳng bon chen làm gì
      Làm thơ cũng chẳng để thi
Làm thơ là những dòng ghi vui, buồn.
      Thơ là hơi thở tâm hồn 
Thơ là cảm xúc trào tuôn tháng ngày...

                      hồng thanh.

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Cửa sổ tâm hồn

CỬA SỔ TÂM HỒN

Cửa sổ tâm hồn là đôi mắt ấy
Biết : vui, buồn, hờn, giận người ơi
Đôi mắt kia biết nói bao lời
Như ngọn lửa đốt thiêu quân giặc

Ánh mắt buồn là khi ta mất mát
Đau quá nhiều làm nước mắt lã chã rơi
Khi mắt sáng trong ...nói bao lời âu yếm
                         Ánh mắt giao thoa trao gởi niềm tin

Trong một đám đông ánh mắt dõi tìm
Gặp ánh mắt yêu thương như hai cực âm dương hút chặt
Không cần lời ... chỉ trao qua ánh mắt
Là biết vui, buồn , hờn, giận, yêu thương...

Từ vua , quan cho đến dân thường
Qua ánh mắt đã nói lên tất cả
Tạo hóa sinh ra con người là thế
Đôi mắt của ta cửa sổ tâm hồn (!).

                                   19/6/2019 
                            Nguyễn Quang Huynh
11/28 Bình Đường 1, An Binh, Dĩ An, Bình Dương
DĐ0993880255 

THÁI GIANG: Đôi mắt ấy

ĐÔI MẮT ẤY

Đôi mắt ấy nói lên tất cả 
Lặng thầm , ồn ã của con tim 
Đôi mắt ấy hóa ngày thành đêm
Có những lúc đêm hóa ngày ...đôi mắt ấy  
Kỷ niệm sẽ cồn cào thức dậy 
Gọi ngày xưa ,đang ngon giấc chốn nào 
Gió thì vô tình rẽ thấp ,vút cao
Cũng có lúc đánh lừa ...đôi mắt ấy 
Mắt như là gương soi những dòng chảy 
Dòng chảy cuộc đời ,dòng chảy thực , hư 
Ngỡ vị mặn mòi trong mắt dôi dư 
Buồn ...òa khóc ,đôi lúc vui cũng trào nước mắt 
Cuộc đời đổi thay theo hành trình khoan, nhặt 
Đôi mắt là máy ghi hình , chụp lại tháng năm trôi
Khác với lời nói nơi chót lưỡi đầu môi 
Thả vào trời đất , rồi gió bay quên lãng ...
Đôi mắt từ ngây thơ ,dại khờ ...chưa vương màu mưa, nắng 
Đến bạc đầu ,răng rụng ...mắt là cõi riêng của tâm tư 
Mắt nói lời yêu thương ...chẳng rõ tự bao giờ 
Biết hờn giận ,hoài nghi ,...và lúc cần khép lại
Cửa sổ tâm hồn là ĐÔI MẮT ẤY !

                                        Thái Giang 

HỒNG THANH: Bến xưa.

BẾN XƯA

Thu năm ấy anh đi bộ đội
Hành quân vào giải phóng Miền nam
Bao năm nắng núi, mưa ngàn
Dù cho gian khổ vẫn tràn niềm vui.

Mấy mùa thu qua em vẫn đợi
Vẫn chờ anh thao thức năm canh
Chờ anh khi tóc còn xanh
Đến nay đầu bạc mà anh chưa về.

Bến xưa vẫn đợi thời thơ trẻ
Vẫn mọng môi mềm đợi nụ hôn
Ve sầu ca bản nhạc buồn
Nỗi lòng hoa phượng, mưa tuôn rụng đầy.

Mặc sóng gió, cuộc đời đưa đẩy
Đời chiến binh biết mấy gian lao
Khe sanh, đường Chín, nam Lào
Chắc tay súng vượt chiến hào xông lên.

Mừng thắng trận, niềm vui đã đến
Góp chiến công giải phóng Sài gòn
Vinh quang nhiệm vụ làm tròn
Để cho đất nước trường tồn ngàn năm.

Trong không khí mừng ngày chiến thắng
Bến sông xưa vẫn đợi người về
Ve ngân rả rích gọi hè
Phượng hồng rực lửa, lập lòe đơm bông.

Em mãi chờ anh ở bến sông.

Hồng Thanh



Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Quên già.

QUÊN  GIÀ  
Qua thời quan chức ...về dân
Lại mài bút viết thơ xuân tặng đời ...!
Cùng bà du lịch khắp nơi
Năm châu, bốn biển cho đời khỏe ra

Xem phong cảnh, cùng ngắm hoa
Vợ chồng bách bộ như là thanh niên
Bên bà cười nụ... đưa duyên  
Quên năm,quên tháng, bách niên đâu già.
                                                  22/1/2019

                                      Nguyễn Quang Huỳnh
11/28 Bình Đường 1, An Bình, Dĩ An, Bình Dương
DĐ0993880255

Thơ Nguyễn Quang Huỳnh

Viết tiếp  huyền thoại !

Đại thắng mùa xuân Nguỵ nhào Mỹ cút
Non sông một dải nối liền
Tổ quốc hoà bình, cả nước đi lên
Vợ lại gặp chồng, con lại gặp cha...nhà vui đổi mới

Cờ hồng tung bay  trên dinh Độc Lập năm nào như  vẫy gọi
Thế giới hoan ca,  rung chuyển địa cầu
Tới tấp điện mừng bè bạn năm châu
Tổ quốc ta chưa  bao giờ đẹp thế!

Dân tộc nhỏ đã thắng hai kẻ thù ( tưởng như không thể! )
Cả Việt Nam vui khôn tả được bằng lời
Dân ca ba miền hội tụ dưới sao trời
Hỏi có gì vui hơn thế nữa...

Ta xây lại đất Lạc Hồng, đẹp giàu mạnh mẽ  
Biển bao la đâu cá bạc, dầu “vàng”?
Rừng, núi cao  đâu tài nguyên quặng quý?
Khai phá đồi hoang, bắt đất trả công người

Ngăn thác sông sâu làm thủy điện điện rực sáng muôn nơi
WTO bầu bạn bốn phương về đây tụ hội
Đảng chỉ ra kinh tế thị trường thời “đổi mới”
               Khơi dậy sức dân mạnh gấp ngàn lần

Giang sơn  bốn mùa đều lộc biếc mùa xuân
               Mạch máu giao thông... đẹp như trang cổ tích
Khắp nơi nô nức những đoàn quân xung kích
Mừng Tổ quốc ngàn lần to đẹp Việt Nam ơi!

Ta viết tiếp những  trang huyền thoại, cho con cháu muôn đời
                Sức Phù Đổng vươn mình xứng con Hồng, cháu Lạc
 “Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn”như Di chúc của Bác  
Ngợi ngời ...
                   Tổ Quốc
                                 Việt Nam !                                 
.

                       Nguyễn Quang Huỳnh   

Thơ Thái Giang

CHIẾN TRANH


Hành quân đêm ấy qua nhà 
Em đi cấy lúa , anh ra đồng làng 
Gặp nhau : vội vội , vàng vàng ...
Má anh bùn đất , má nàng ...khói bom !
                                          Thái Giang

Thơ Thái Giang

MỘT NỬA


Chị đem quân phục ra phơi 
Nắng thơm quần áo một thời chiến chinh 
Tuổi sáu mươi , vẫn một mình 
Một mình chị , với tấm hình trong gương 
Tuổi xuân gửi trọn chiến trường 
Thư yêu cất kín đáy rương chiến hào 
Người yêu biền biệt chốn nào 
Tuổi sáu mươi vẫn khát khao người về ...
Một lời đã hẹn trên đê 
"Đánh tan giặc , anh sẽ về với em "
Mùa hoa cau, rắc trắng thềm 
Chị vào bộ đội ,càng thêm nhớ nhiều 
Đan bom thử thách tình yêu
Càng xa nhau , càng gần nhiều niềm tin 
Bầu Bàng , Dốc Miếu , Cồn Tiên...
Sau trận đánh lại dịu hiền như xưa 
Bao năm chiến trận nắng,mưa 
Thư gặp thư , người vẫn chưa gặp người 
...Bỗng tin sét đánh ngang trời 
Anh hy sinh , mang theo lời trên đê !
Ai người trọn vẹn ngày về 
Chị còn một nửa câu thề buổi đi ...!
                                                   Thái Giang