NGÀY XƯA
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ THÁI GIANG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ THÁI GIANG. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 8 tháng 9, 2020
Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020
THÁI GIANG: Mẹ và con gái
MẸ VÀ CON GÁI
Có những điều chắng biết nói cùng ai
Con chỉ biết lặng thầm về mách mẹ
Bởi vì con là con gái
Trên đời này chỉ mẹ hiểu hết con thôi
Mẹ cũng đã từng làm con , dâu ,làm mẹ ...một thời
Oằn gánh trên vai nhiều thiên chức
Mẹ là tấm gương..
không chỉ riêng nhân đức
Còn là đất,trời,chúa ,phật :của đời con
Vượt cạn bao lần, mẹ chẳng nghĩ gì hơn
Là cam chịu chống chèo,vít cong con sào chống đỡ
Âu cũng là duyên,là nợ
Là kiếp đàn bà trời định,biết làm sao !
Nhớ như in,khi chúng con mới lấy nhau
Dỗi hờn,giận nhau...con cũng về mách mẹ
Mẹ chỉ cười:tình yêu là như thế!
Con vùng vằng,hờn dỗi cả mẹ luôn
Lấy chồng rồi,có lúc con cảm thấy cô đơn
Giữa bố mẹ chồng,anh chị em chồng...cửa nhà, vườn ruộng...
Đi đứng,nói năng ,cả lúc ăn,lúc uống ...
TG.
Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2020
THÁI GIANG: Tôi tìm tôi
TÔI TÌM TÔI
Cuối đời tôi vẫn tìm tôi
Gặp câu thơ viết nổi trôi bến lòng
Người cho vốn chữ...ăn đong
Đời cho vốn sống ,những mong làm giàu
Tôi tìm tôi gặp nỗi đau
Cuối chiều nhạt nắng,đẫm màu chia ly
Trải đời trên mỗi bước đi
Gánh về nặng gánh hiếu kỳ ngày xưa
Giật mình nửa tỉnh,nửa mơ
Tôi gặp tôi giữa vườn thơ mong tìm
Ai người tăm cá ,bóng chim
Tôi về với nắng màu sim quê nhà
Thái Giang
Thứ Ba, 1 tháng 9, 2020
THÁI GIANG: Người về từ năm mươi năm
NGƯỜI VỀ TỪ NĂM MƯƠI NĂM
Năm mươi năm ấy ,Bác đi xa
Đêm,con mơ Bác về thăm lại
Đất nước khang trang,như trong huyền thoại
"Đàng hoàng hơn,to đẹp hơn "...thật nhiều
Tiếng đàn bầu ngân theo áng thơ Kiều
Nửa thế kỷ,dày thêm pho lịch sử
Khoan,nhặt lời ru mang nhiều duyên nợ
Người đi xa nhung nhớ đường về
Khắp cả ba miền thành thị,thôn quê
Đều đổi mới,viết nên trang cổ tích
Khí phách Việt Nam,đã đi vào sử sách
Những nụ cười rạng rỡ nét nhân văn
Mặc đẹp,ăn ngon...nào quên thời gian khổ tảo tần
Hạt gạo chia đôi,áo rách vá lành,cả nước hành quân đánh giặc
Ngày Bác đi xa là tháng ngày cam go nhất
Giặc trời,giặc đất,giặc đói bủa vây
Bốn nghìn năm làm bệ phóng đến hôm nay
Từng vót nhọn hờn căm thành mũi chông,hòn đạn
Biết sẽ chết vẫn lấy thân cứu bạn
Úp ngực tuổi đôi mươi lấp lỗ châu mai
Nói sao hết chiến tích cả nước...Bác Hồ ơi...!
Tất cả"Không có gì quý hơn Tự do,độc lập"
Vết thương đang lành,tay ta dần vá lấp
Xa xót đau thương:có người ra trận mãi chẳng vể
Tảng đá,gốc cây...còn khắc đậm lời thề :
"Đánh tan giặc,con sẽ về với mẹ"
Đã mấy chục năm hòa bình,nỗi đau càng vò xé
Nắm đất quê hương đã ủ ấm những bà mẹ quặn thắt ruột chờ con
Thế mà có những kẻ có chức,quyền chà đạp cả nhân tâm
Bòn hút của dân trăm,ngàn tiền tỷ
Hiện nguyên hình mặt người,dạ quỷ
Bội nghĩa,phản tình ,vô đáy lòng tham
Lắm kẻ mang danh "đầy tớ của dân"
Bày ra đủ trò mưu gian,chước trá
Lò đã nóng rồi: Đảng không dung,Dân không tha...bọn gian tham,lèo lá
Thiêu cháy chúng đi trên giàn hỏa đoạn đầu đài
...Năm mươi năm,thấm di chúc của Người
Ta mở cửa giao thương với năm châu,bốn bể
Ta bạn với những ai"làm đẹp cho nhau,không lợi dụng nhau"...bất kể !
Gác lại hận thù,kết nối hướng tương lai
Di chúc của Người:nền tư tưởng lâu dài
Dựng xây trên vóc tầm"vì tự do,độc lập"
Soi sáng mãi tới mai sau cho toàn Dân tộc
Biểu tượng linh hồn,CỐT CÁCH VIỆT NAM !
Thái Giang
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020
THÁI GIANG: Có một điều ước.
CÓ MỘT ĐIỀU ƯỚC
Mấy chục năm rồi,tôi gặp lại em Khác nhiều quá,chỉ còn quen đôi mắt Vẫn giọng nói hồn nhiên và nụ cười tinh nghịch Cũng phải thôi,bởi tính nết khó đổi dời Mà lạ chưa,bầu bạn đã"phải lứa ,vừa đôi" Em vẫn thế:một giường,một gối Một niêu cơm,thừa tháng ngày nhàn rỗi Tất bật,gian nan đã đổ hết những cung đường Tường nhà em treo tấm huân chương Tôi nhìn em thật lâu qua chiếc gương đối diện Tìm nét ngày xưa ở em,sao mà thật hiếm Lúm đồng tiền đã lặn vào sóng ngoặc kép,ngoặc đơn Em thở dài khi tôi hỏi chuyện chồng con Em thoáng buồn,khi chạm điều không thể Bao nhiêu đêm đợi "người ấy"về chỉ nghe nỉ non tiếng dế Sương đêm rầu rầu gõ nhịp mái tôn Chưa làm vợ"người ta",em vẫn khâm liệm một linh hồn Và coi đó là người chồng.
Thái Giang.
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2020
THÁI GIANG: Giotj mưa, tia nắng và giấc mơ
GIỌT MƯA,TIA NẮNG VÀ GIẤC MƠ
Có giọt mưa lọt qua mái tranh nghèo
Lên má trẻ thơ còn thơm mùi sữa mẹ
Mưa ngơ ngác như chạm vào cổ tích
Mưa giật mình thấy bé cười trong mơ
Để ngày mai hãy mưa từ đám mây vật vờ
Khi bé thức ,tha hồ mưa mái lá
Đã mấy lần mưa như thế,chẳng ai nhớ nữa
Sao mà thương giấc ngủ bé ngây thơ
Mái tranh nghèo,tia nắng ngày lọt vào vu vơ
Mà như hóa bông hoa cài nôi nhỏ
Nôi đung đưa,bông hoa cài nhảy múa
Bé cười theo nhịp võng nắng trưa
...Tan giặc,cha về lợp lại mái tranh xưa
Bé kịp lớn,lon ton vào lớp học
Mưa nắng ra đồng ,làm no thêm hạt thóc
Còn nhớ chăng,nỗi khó nhọc những giấc mơ...!
Thái Giang
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020
THÁI GIANG: Bạn đồng hành.
BẠN ĐỒNG HÀNH
Ta cùng thơ đi với cuộc đời
Năm tháng cũ xô về bao kỷ niệm
Cứ lần lựa, chẳng hề tính đếm
Cái tuổi thêm lên nhuộm bạc mái đầu
Những câu thơ nhặt nhạnh tự nông sâu
Đường ta đi đoạn cong ,đoạn thẳng
Bước sau vững vàng nhớ bước đầu chập chững
Khôn lên rồi,tiếc nuối cái tuổi thơ
Nắng khét,mưa dầm,gió táp nẻo xưa
Quăng quật nón ,lưng bao lần bạc áo
Dép vẹt đứt quai, vẫn đi táo bạo
Thơ đồng hành từng cung bậc tâm tư
Có những lúc như đi giữa giấc mơ
Nhiều khát vọng bật lên thành tiếng
Gửi hồn theo trăng ,cánh diều chao liệng
Nghe rộn lòng...thơ tấu khúc nhạc vui
Tỉnh ra rồi,trán vã mồ hôi
Xốc lại hành trang ,vịn câu thơ lạc quan làm bạn
Niềm tin yêu nuôi chí bền hy vọng
Ta cùng thơ ,đi tiếp cuộc đời...
Thái Giang
Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2020
THÁI GIANG: Người về từ 50 năm
NGƯỜI VỀ TỪ 50 NĂM
Năm mươi năm ấy, Bác đi xa
Đêm con mơ Bác trở về thăm lại...
Đất nước khang trang như trong huyền thoại
"Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn " ...thật nhiều
Tiếng đàn bầu , ngân theo áng thơ Kiều
Nửa thế kỷ , dày thêm pho lịch sử
Khoan , nhặt lời ru mang nhiều duyên nợ
Người đi xa nhung nhớ đường về
Khắp cả ba miền : thành thị , thôn quê
Đều đổi mới , viết nên trang cổ tích
Khí phách Việt Nam đã đi vào sử sách
Những nụ cười rạng rỡ nét nhân văn
Mặc đẹp, ăn ngon ...không quên thời gian khổ , tảo tần
Hạt gạo chia đôi , áo rách vá lành ...cả nước hành quân đánh giặc
Ngày Bác ra đi là tháng ngày cam go nhất
Giặc trời, giặc đất giặc đói ...bủa vây
Bốn ngàn năm làm bệ phóng đến hôm nay
Từng vót nhọn hờn căm thành mũi chông, hòn đạn
Biết sẽ chết vẫn lấy thân cứu bạn
Úp ngực tuổi đôi mươi lấp lỗ châu mai
Nói sao hết chiến tích cả nước, Bác Hồ ơi !
Tất cả " Không có gì quý hơn tự do , độc lập"
Vết thương đang lành , hố bom thù tay ta dần vá lấp
Xa xót đau thương :có người ra trận mãi chẳng về
Tảng đá , gốc cây ...còn khắc đậm lời thề
"Đánh tan giặc , con sẽ về với MẸ "
Đã mấy chục năm hòa bình ...nỗi đau càng vò xé
Nắm đất quê hương đã ủ ấm những bà mẹ quặn thắt ruột chờ con
Thế mà có những kẻ có chức quền ...chà đạp lên cả nhân tâm
Bòn hút của dân trăm ngàn tiền tỷ
Hiện nguyên hình mặt người , dạ quỷ
Chà nghĩa ,đạp tình ...vô đáy lòng tham
Lắm kẻ mang danh "đầy tớ của dân"
Bày ra trăm ngàn mưu gian , chước trá
Lò đã nóng rồi...Đảng không dung , Dân không tha
bọn gian tham, lèo lá !
Thiêu cháy chúng đi trên giàn hỏa đoạn đầu đài
Năm mươi năm , thấm di chúc của Người
Ta mở cửa giao thương với năm châu, bốn bể
Ta bạn với ai "làm đẹp cho nhau ,không lợi dụng nhau "...bất kể!
Gác lại hận thù , kết nối hướng tương lai
Di chúc của Người :nền tư tưởng lâu dài
Dựng xây trên vóc tầm lớn lao "vì tự do , độc lập "
Soi sáng mãi tới mai sau cho toàn dân tộc
BIỂU TƯỢNG LINH HỒN ,CỐT CÁCH VIỆT NAM !!!
24-7-2019 Thái Giang
THÁI GIANG: Giotj mưa đầu đời
"GIỌT MƯA" ĐẦU ĐỜI
Ước gì có lại ngày xưa
Để tôi được gặp "giọt mưa" đầu đời
Giọt mưa,nốt nhạc không lời
Từ đôi mắt mẹ,nụ cười mừng con
Mẹ đi khuất núi,cùng non
Giọt mưa cứ mãi trong con suốt đời
Bùi ngùi nhớ mẹ,mẹ ơi !
Giọt nước mắt..."mưa đầu đời"mẹ cho !
Thái Giang
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020
THÁI GIANG: Về đâu?
VỀ ĐÂU
Trôi về đâu,gió trên cao?
Dạt về đâu,một ánh sao cuối trời?
Em về đâu, một phận người?
Mười hai bến nước,biết đời về đâu !
Gió trôi ,không vị,chẳng màu
Trôi trong vô định,chắng rầu ,chẳng vương
Ánh sao rơi xuống một phương
Nào ai để ý ,chuyện thường xẩy ra
Em về đâu,hỡi" người ta" ? (!)
Đừng như cái ánh sao sa cuối trời
Đừng như gió chỉ rong chơi
Chợ phiên chẳng hẹn,có người tìm em...!
Thái Giang
THÁI GIANG: Có một nghề
CÓ MỘT NGHỀ
Chưa ai ghi vào lý lịch nghề nghiệp làm thơ
Tôi cũng tự khoác vào mình cái điều không phải nghề, chẳng phải nghiệp
Tự cái buổi nào, tôi đâu có biết:
Mốc thời gian, giờ phút ấy… làm thơ
Tìm ý, ghép vần nhiều lúc ngẩn ngơ
Chỉ tội nghiệp đôi tai và mớ tóc
Tội nghiệp cháu tôi hỏi bất ngờ trong bài học
Ông bận “làm thơ” “đuổi” cháu ra chơi
Cả gió và trăng cũng bất chợt bị ghép tội khóc cười
Và “nhốt” vào nhiều trang viết
Thương dòng sông quê đang về xuôi mải miết
Cũng bị “chặn dòng” lọc những hạt phù sa
Chuyện cổ tích tự những thuở ông cha
Giờ gặp lại nhiệm màu trong trang viết
Thế thái nhân tình: sinh, ly, tử biệt
Kẻ ác, người lành đều ẩn hiện trong thơ…
Ý tứ buồn vui ập đến xô bờ
Những khao khát mở lòng chia sẻ
Phép cộng thời gian vô tình lặng lẽ
Ngoảnh lại nhìn xanh hoài niệm những trang thơ…
04/08/2013
Thái Giang
Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020
THÁI GIANG: Anh sẽ về.
ANH SẼ VỀ
Anh dạy con sáo nói"anh sẽ về"
Rồi anh lên đường đi đánh giặc
Người vợ đảm ở nhà càng nhớ chồng quay quắt
Mỗi khi con sáo nói"anh sẽ về"
Lời nói của anh khi tạm biệt trên đê
"Anh sẽ về" như một lời hẹn ước
Anh hy sinh trước giờ vẹn toàn Đất Nước
Anh không bao giờ về nữa...sáo ơi !
Pháo hoa mừng non sông nhòe hết cả sao trời
Con chim sáo giật mình reo lên"anh sẽ về",trước ngõ
Chị biết anh không bao giờ về nữa
Mái tóc pha sương của người vợ rung lên
Theo tiếng nấc dài dưới ánh pháo hoa đêm...!
Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020
THÁI GIANG: Hương cơm.
HƯƠNG CƠM
Bưng bát cơm thơm có hương vị ngày xưa
Có hương nắng,vị mưa qua thời giông bão
Bát cơm thơm bình thường từ hạt gạo
Của ngàn đời mà tôi thấy nôn nao
Mừng cháu,con giờ không ăn độn bữa nào
Mở mắt ra đã thấy đời sung túc
Gạo đến tận mọi nhà trong cả nước
Gạo đi "ngoại giao" Thế giới ...lấy tiền về
Nghĩ mà thương cha ông xưa vật lộn mãi đồng quê
Lật đất,lưng trần đội mưa ,chang nắng
Gom hạt gạo để tiền phương đánh thắng
Phần mình ngô khoai, lót dạ...qua ngày
Dẫu bây giờ thời hiện đại như diều gặp gió mở cánh bay
Trăm ngàn thứ hương no làng,chật phố
Có những bữa ăn âm thầm ,trăn trở
Gặp lại điều bình dị :chút hương cơm !
Thái Giang
Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020
THÁI GIANG: Đà lạt.
ĐÀ LẠT
Chiều xuống bâng khuâng bên thác nước ầm ào
Ru trời tím, ngỡ đi vào cõi khác
Nhẹ nhàng nụ cười nơi không gian tuyệt tác
Trai gái từng đôi rảo bước dưới mưa sương
Xin đặt tên Đà Lạt là Thiên Đường
Của xứ hương hoa cao nguyên đẹp nhất
Hoa nói hộ những điều chân thật
Của tình yêu đôi lứa mới nhen
Đến với ngàn hoa chẳng phân biệt sang,hèn
Kẻ ngắm,người trông ...suy tư nhiều luồng lạch
Mũi ngửi công bằng cho từng cốt cách
Đà Lạt đất trời ban tặng hương hoa
Ai bỏ quên câu thơ,nào biết trẻ hay già
Thơ như lời ru bốn mùa Đà Lạt
Thơ như nói giùm khách ,cái điều khao khát:
Đà Lạt ơi !Tuyệt quá,chẳng muốn về !
Thái Giang
Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020
THÁI GIANG: Khai sinh ...thơ
KHAI SINH...THƠ...!
Giấy bút tháp tùng cho tấc dạ suy tư
Chao chác tiếng gà khuya,ngọn đèn ngái ngủ
Trăng gác đỉnh ngàn vươn ánh vàng nhòm ngó
Người đang say thơ,thở nhịp thở nhân gian
Giấc ngủ của em bên con...nồng nàn
Nói mớ ,trở mình ,làm tôi giật thột
Như kẻ ăn vụng,chưa kịp chùi mồm đã bị bắt
Hồn vía câu thơ vỗ cánh bay lên
Bài thơ ra đời ,vừa mới đặt tên
Đã "lên thớt" để người đời mổ,xẻ
Tôi tủm tỉm cười:thôi,kệ !
Lòng nôn nao như cuộc hẹn khó thành...
Thái Giang
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020
THÁI GIANG: Thơ làng mình.
THƠ LÀNG MÌNH
Tên quê mình Làng Dừa ,mà toàn chuối và ngô
Ngô chuối bốn mùa ,từ kim chí cổ...
Ngô ;chuối cùng người làm nên xứ sở
Xã anh hùng...vào thơ !
Lưng vốn chung nhau,vần điệu tình cờ
Kết nối bắc cầu,tâm tư gần lại
Biết thổi hồn vào những ngày xa ngái
Cho cháu con hiểu cái giá hôm nay
Đại úy về hưu nhặt nhạnh tứ thơ sau những đường cày
Thầy giáo già giương kính tìm câu chữ
Mấy viên chức nghỉ hưu trở về quê cũ
Thơ Xứ Dừa...quấn níu lấy đôi chân
Vất vả đi qua trên khuôn mặt tảo tần
Đọng lại những ý thơ tuyệt đẹp
Đọng lại dáng quê :Núi Bút,Ao Sen bên dòng Lam mải miết
Tiếng chuông chiều Xứ Đạo ...ngân nga
Thơ làng mình vẫy gọi người xa
Tia nắng ,hạt mưa ...gợi thương ,gợi nhớ
Thơ làng mình lặn qua thời gian khó
"Muối mặn ,gừng cay..." no,đói đã từng
Nén hương lòng dâng vần ý rưng rưng
"Uống nước nhớ nguồn": tình sâu,nghĩa nặng
Chẳng thể cầm lòng kỷ niệm thời xa vắng
Đồng đội ơi! Yên nghỉ ở nơi nào
Có những đêm ghềnh giấc ngủ nôn nao
Thơ chưa trọn ,điếu thuốc lào ...quên hút
Gà giục sang canh,trăng trèo đỉnh dốc
Một mình buồn ,vui...ai biết giữa trang khuya
Thơ làng mình như hạt ngô,mầm chuối...như tiếng nói rất quê
Giản dị thế mà yêu thân đến thế
Quê đổi mới ,ngỡ là làng rất trẻ
Đi lâu về khéo lạc lối vào thôn
Tối lửa tắt đèn,chừng như hết giận hờn
"Chín bỏ làm mười,bổ ba cau sáu"
Tiếng đàn bầu tìm được nơi neo đậu
Với "Thơ làng mình"...hòa tấu bản tình ca
THƠ LÀNG MÌNH...ngời ngợi Đất Ông Cha !
Thái Giang
Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2020
THÁI GIANG: Ký ức làng.
KÝ ỨC LÀNG
Tôi sẽ về tìm lại nơi quê
Những ký ức một thời ở đó
Dây khoai bò ngang vồng,luống cày úp để thở
Gót chân mẹ tôi nứt nẻ đến cuối đời
Tháng bảy ,tháng ba giáp hạt ...tại trời
Đôi bàn tay cha chưa một lần ngưng nghỉ
Vai cha sạn chai vác cày bừa ra đồng vừa sản xuất ,vừa chống Mỹ
Con trâu biết thương người: no,đói bước đều chân
Dòng suối mùa nào cũng trong veo như hạt mồ hôi tảo tần
Chắt nước mát trong rễ cây ,hẻm núi
Tưới cho ruộng...mùa nối mùa ,đắp đổi
Tôi và em lớn dần theo mùa vụ nơi quê
Tiếng chuông xứ Đạo sớm,tối đếm bước đi về
Mõ trâu râm ran cài âm thanh lối xóm
Mùa cấy gieo ,lại mùa hái gặt
Ngô ,lúa sân kho hợp tác rộn cùng người
Chiến tranh hai miền ,giặc đất ,giặc trời
Lứa thanh niên chúng tôi :quyết tâm thư bằng máu
Bạn bè tôi đi , có đứa không bao giờ trở lại
Mẹ già trước khi nhắm mắt vẫn quờ gọi tên con
Có vật dụng nào đong đếm được ký ức làng
Nhiều như những củ sắn ,củ khoai ,hạt lúa
Giàu như cảm xúc người đi xa bồi hồi nỗi nhớ
Vui ,buồn...sâu ,nặng lắm...người ơi !
Thái Giang
Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2020
THÁI GIANG: Hồn cát.
HỒN CÁT
Em đắp những bức tranh bằng cát
Gửi cả tâm tình vào đất nước,con người
Những bức tranh của em gần gũi và xa xôi
Muôn nét đẹp nhân lên như huyền thoại
Tôi chỉ mới biết cát trắng,vàng biển sông,cồn,bãi
Có ngờ đâu cát cũng đủ màu rực rỡ trời cho
Suốt bờ biển dài hình chữ S quanh co
Đất nước Việt Nam,cát thật nhiều màu sắc
Quên sao được những bức tranh có nụ cười,ánh mắt
Vô tình như gặp lại người xưa
Dẫu đã qua bom đạn, nắng mưa
Vẫn hồn hậu chưa bao giờ đổi khác
Xanh biển,xanh trời ...lặn trong ánh mắt
Vàng nắng ,vàng tơ ...vàng đồng lúa trúng mùa
Tắm vàng câu thơ lục bát pháp thư
Đỏ hoa gạo ,ngời tháng ba...hồn cát!
Lại màu tím,tà áo dài tha thướt
Có kịp về trẩy hội xứ mộng mơ
Cầu Tràng Tiền duyên dáng thi ca
Con đò nhỏ Sông Hương lững lờ câu hò Huế
Bức tranh cát tuyệt vời về Mẹ
Mẹ cho con những giọt sữa đầu đời
Rất thẳm sâu một ý tưởng xa xôi
Ngắm tranh cát mà lòng tôi rưng rưng ...muốn khóc
Cảm ơn em đã thổi hồn vào cát
Cuộc đời này càng ý nghĩa hơn lên
Em là sứ giả của niềm tin
Điều không thể đã trở thành có thể...!
Thái Giang
Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020
THÁI GIANG: Chị tôi
CHỊ TÔI
Vai gầy chị gánh nắng mưa
Oằn cong đòn gánh,ngày xưa tảo tần
Lo cơm áo ,quên tuổi xuân
Nuôi đàn em ,chưa một lần được yêu
Trời chi mới sáng đã chiều
Lo toan vợi gánh , bóng xiêu về già
Người ta con cái ,người ta...!
Phận mình cánh dán ,biết là về đâu
Trăng khuya,gối chiếc ,ruột nhàu
Chị đem áo cũ vá khâu kiếp mình
Mũi kim chạm phải hồn trinh
Ngoài bảy mươi,vẫn như hình ...tuổi yêu...!
Thái Giang
Vai gầy chị gánh nắng mưa
Oằn cong đòn gánh,ngày xưa tảo tần
Lo cơm áo ,quên tuổi xuân
Nuôi đàn em ,chưa một lần được yêu
Trời chi mới sáng đã chiều
Lo toan vợi gánh , bóng xiêu về già
Người ta con cái ,người ta...!
Phận mình cánh dán ,biết là về đâu
Trăng khuya,gối chiếc ,ruột nhàu
Chị đem áo cũ vá khâu kiếp mình
Mũi kim chạm phải hồn trinh
Ngoài bảy mươi,vẫn như hình ...tuổi yêu...!
Thái Giang
Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020
THÁI GIANG: Gặp lại.
GẶP LẠI
Mấy ngàn dặm ,tôi trở về quê cũ
Chim rộn cành,hương hoa ngát vườn xưa
Sáng mùa xuân ,trời lất phất mưa
Tìm gặp em trong phiên chợ sớm
Chợ mới khánh thành ,bán ,mua ...chộn rộn
Ngẩn ngơ có người chẳng bán chẳng mua
Đội mưa quê để có phút bất ngờ
Em bán tơ tằm ,mua về cuộc gặp
Câu thơ nói hộ mình cái điều rất thật
Nghĩa cũ, tình xưa đeo đẳng mãi không thôi
Ngày trở về trầu xanh với cau vôi
Thắm ngày cũ,thầm duyên môi ...gặp lại!
Thái Giang
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)