Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020

THÁI GIANG: Thơ làng mình.

THƠ LÀNG MÌNH

Tên quê mình Làng Dừa ,mà toàn chuối và ngô
Ngô chuối bốn mùa ,từ kim chí cổ...
Ngô ;chuối cùng người làm nên xứ sở
Xã anh hùng...vào thơ !
Lưng vốn chung nhau,vần điệu tình cờ
Kết nối bắc cầu,tâm tư gần lại
Biết thổi hồn vào những ngày xa ngái
Cho cháu con hiểu cái giá hôm nay
Đại úy về hưu nhặt nhạnh tứ thơ sau những đường cày
Thầy giáo già giương kính tìm câu chữ
Mấy viên chức nghỉ hưu trở về quê cũ 
Thơ Xứ Dừa...quấn níu lấy đôi chân
Vất vả đi qua trên khuôn mặt tảo tần
Đọng lại những ý thơ tuyệt đẹp
Đọng lại dáng quê :Núi Bút,Ao Sen bên dòng Lam mải miết
Tiếng chuông chiều Xứ Đạo ...ngân nga
Thơ làng mình vẫy gọi người xa
Tia nắng ,hạt mưa ...gợi thương ,gợi nhớ
Thơ làng mình lặn qua thời gian khó
"Muối mặn ,gừng cay..." no,đói đã từng
Nén hương lòng dâng vần ý rưng rưng
"Uống nước nhớ nguồn": tình sâu,nghĩa nặng
Chẳng thể cầm lòng kỷ niệm thời xa vắng
Đồng đội ơi! Yên nghỉ ở nơi nào
Có những đêm ghềnh giấc ngủ nôn nao
Thơ chưa trọn ,điếu thuốc lào ...quên hút 
Gà giục sang canh,trăng trèo đỉnh dốc
Một mình buồn ,vui...ai biết giữa trang khuya
Thơ làng mình như hạt ngô,mầm chuối...như tiếng nói rất quê
Giản dị thế mà yêu thân đến thế
Quê đổi mới ,ngỡ là làng rất trẻ
Đi lâu về khéo lạc lối vào thôn
Tối lửa tắt đèn,chừng như hết giận hờn
"Chín bỏ làm mười,bổ ba cau sáu"
Tiếng đàn bầu tìm được nơi neo đậu
Với "Thơ làng mình"...hòa tấu bản tình ca
THƠ LÀNG MÌNH...ngời ngợi Đất Ông Cha !
 
Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét