TÌNH ĐẦU

Lá rụng vàng nơi góc phố rêu phong
Hàng ghế đá, cây trồng xưa đã cũ
Ta trở lại tìm nhau như đã hứa
Trái tim hồng lần nữa chạm yêu thương

Ta trao nhau hơn một giấc mộng thường
Bởi xa cách ngàn năm còn vương vấn
Ghé tai em: "Anh ước thành ngọn nến
Cháy hết mình chỉ bởi một tình yêu”

Thương rất nhiều, duyên nợ bấy nhiêu thôi
Cuộc tình si của một thời nông nổi
Em đứng đây nghe tim mình bối rối
Đập rộn ràng như ngày mới ban sơ

Dẫu cách xa nhưng tim chẳng hững hờ
Bởi em biết còn yêu còn nhung nhớ
Nhưng trách ai xui duyên tình cách trở
Em ngậm ngùi nhìn mộng vỡ làm đôi

Giọt lệ nào nghe mặn đắng bờ môi
Cứ lặng rơi trên vai Người nóng hổi
“Trời bày chi câu môn đăng hộ đối
Để nẻo đời con lạc lối chơi vơi…!”

                Hoa Xương Rồng

        TA PHẢI MẠNH MẼ THÔI

Đã bao lần nỗi nhớ dệt thành tên
Để nắng mai vô tình quên gõ cửa
Ta bâng khuâng níu hoàng hôn hỏi nhỏ
Gió có buồn trong màu áo phôi pha
Người vẫn đây, sao bây giờ xa lạ
Tim lạnh dần theo tiết giá trời đông
Bản nhạc tình, ai đó đánh sai không
Sao ta thấy trong lòng mình tê tái
Trách ai đâu, chỉ tiếc mình khờ dại
Đành dặn lòng: Đừng nhớ mãi ngày xưa
Qua cơn mưa, lại là cơn mưa khác
Nên nguyện lòng, đừng để lạc mất nhau
Bản nhạc sai ta dò lại từ đầu
Nốt thăng thiếu, sao sầu rơi đúng nhịp?
Biết dối gian nhưng cũng đâu còn kịp
Đành ngậm ngùi một tiếc nuối xa xôi
Người khác rồi, ta phải mạnh mẽ thôi
Để vùng vẫy giữa cuộc đời giông bão
Người ở đó xem tình ta chao đảo
Cứ mặc nhiên cho con tạo xoay vần
Hạt mưa nào trôi theo nỗi phân vân
Ta để mặc, hay hong dần thành nắng?
Chắc sẽ không, dù lòng ta hụt hẫng
Để thơ buồn... lại viết tặng nhân gian!

                   Hoa Xương Rồng


                  LY HÔN

Anh hãy cứ đi đi mặc tình em nức nở
Cho thương sầu oà vỡ dội về tim
Góc phố xa anh từng mải kiếm tìm
Hạnh phúc mới nên em thành vợ cũ
Nghĩa phu thê anh đành tâm buông bỏ
Chỉ mình em trong vụn vỡ bàng hoàng
Chẳng dám tin rằng người đang phụ bạc
Giữa cuộc đời ta lại lạc mất nhau
Hạnh phúc chẳng tròn em tỉnh giấc mộng sâu
Cố mạnh mẽ cho niềm đau phai nhạt
Nắm tay con lời thì thầm tan nát:
“Phải rẽ rồi, con đường khác không cha...”
Con hiểu gì mà ánh mắt buồn xa
Làm rơi vỡ bóng chiều tà nhàn nhạt
Đâu thể nói rằng cha con phụ bạc
Chỉ là người phụ nữ khác cần cha
Ôm con thơ vuốt mái tóc mượt mà
Lời ru mãi nỗi nhớ cha không ngủ
Yêu thương con biết thế nào cho đủ
Mảng khuyết cuộc đời sao bù lại cho con
Em buông tay cất lại những tủi hờn
Trong một ngăn giữa muôn ngàn bề bộn
Hãy ngủ yên ký ức nào đau đớn
Trái tim này xin dành trọn cho con!

                          Hoa Xương Rồng