Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

THÁI GIANG: Nồi với vung.

Nồi với vung …!

Nồi với vung…
Nếu có thế thì đâu có chuyện đáng nói
Cái tượng hình không thể gì sánh nổi
Làng quê tôi : như nồi
Bầu trời: như một chiếc vung
Là mùi vị , sắc màu, âm thanh ,là chất…
 Kể mãi khôn cùng
Xứ sở ấy một vùng sơn cước
Cùng đồi chè,đồng xanh và xóm làng , sông nước
Mở cửa ra là thấy biếc núi, xanh lèn
Chẳng biết từ thời nào ai khai nghiệp từ xứ lạ hóa đất quen
Để có hôm nay thăng trầm một vùng địa linh nhân kiệt
Những hậu duệ trong hành trình mải miết …
Bộ đội, nông dân, bác sỹ, nhà thơ , nhà giáo, luật sư …
Như “Nồi với vung”là hình tượng quê tôi …không  biết ai đã nói tự bao giờ
Mà thân thiết tựa ca dao , câu hò, điệu ví …
Mấy mươi năm ngắn, dài bước đời nối hai bờ thế kỷ
Có những sợi tóc xanh không nỡ bạc
                                                          nán níu buổi xa quê

                                                                   30/11/2016

                                                                      Thái Giang 

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

THÁI GIANG: Chìm trong cõi tình

Chìm trong cõi tình
(Họa bài thơ " Khó đặt tên" của Hương Trầm
Đăng trên Website CLBthơ Xứ Dừa)

Tình cờ tôi đọc bài thơ
Còn thơm mùi mực như vừa viết xong…
Ai người mòn mỏi chờ mong
Gặp nhau giây lát mà lòng xốn xang

Sợ gió bay,đọc khẽ khàng
Từng lời như rót ánh vàng trời trao
Nhớ hồi hái ổi bờ ao
Hương tóc em, đã ướp vào hồn anh

Bài thơ như cánh chim xanh
Bay ra tiền tuyến cùng anh đuổi thù
Chiến trường thèm một tiếng ru
Nhớ vòng tay mẹ …đêm thu trước thềm…

Như xưa con mẹ ngoan hiền
Vùi trong giấc ngủ nồng êm gia đình …
Lại ra nơi hẹn gặp mình
Trăng lên mơ giấc thanh bình mãi thôi

Dưới cầu nước mát nhẹ trôi
Trên cầu hai đứa với đời thỏa mong
Đọc bài thơ ý càng nồng
Cho đôi trai gái chìm trong cõi tình …

                                                28/11/2016
                                          Thái Giang
                                  

LÊ THẮNG: Chuyện tình của tôi

CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI

Ngày mỗi ngày mong em ở cạnh bên
Được gọi tên em cho vơi  nỗi nhớ
Được lắng nghe từng nụ cười hơi thở
Được quan tâm giữa cuộc sống bộn bề
Em là  Thơ là tất cả đam mê
Tôi mong được cùng bên tôi chung bước
Được yêu thương chẳng tính toan mất được
Sát bờ vai được  bảo vệ chở che
Em “Nàng Thơ” tôi muốn kể người nghe
Chia sẻ với tôi  dù  điều nhỏ nhất
Khi hoàng hôn cuối chiều  vừa vội tắt
Nguyện cùng Thơ vun đắp những yêu thương
Với Nàng Thơ tôi luôn gọi “Người thương”
Dắt díu nhau đi trên đường hạnh phúc
Quỹ thời gian…đôi mắt dần mờ đục
Nguyện yêu em đến hơi thở cuối cùng.
                                     
                                                    Lê Thắng

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

LÊ THẮNG: Quên lãng

 QUÊN LÃNG
( Tặng Hương Trần)

Quên đi, quên đi, hỡi ai ơi!
Nuối tiếc khóc chi thuở chung đôi
Dư âm duyên cũ nhòa nhân ảnh
Vứt mảnh duyên thừa mãi ra khơi

Nôn nao xúc động dệt vần thơ
Trời đông mây gió cứ hững hờ
Bâng khuâng nẻo đợi lòng như vắng
Mộng tàn vơi cuộc, những ơ phờ

Thương thay nuốt hận với ngàn ngày
Đã mấy đông rồi những lắt lay
Gió lùa trước ngõ Hương Hương đọng
Tỉnh giấc mơ đời mộng biến bay

Mùa đông ơi chớ vội vén mành
Để hồn hoang sưởi ấm tình xanh
Dẫu quá khứ chưa thành quên lãng
Xin chớ hững hờ  tuổi xuân xanh

Dư Hương xưa ấy niềm trăn trở
Quên mùa lá rụng dệt hồn thơ
Mai ngày băng giá tan đi hết
Nắng ấm xuân về cập bến  mơ
                            st.
                              

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

NGUYỄN GIA KHANH: Gọi mãi người ơi!

GỌI MÃI NGƯỜI ƠI !
(Thuận-Nghịch độc)

Ơi người ! gọi mãi nhớ nhau không?
Buốt giá hồn ai chợt tủi lòng
Lời vắng để đau niềm vắng bạn
Cảnh sầu thêm xót nỗi sầu đông
Khơi tàn mộng cũ hoa nào thắm
Chuốc huyễn mơ xưa rượu mấy nồng
Rời rã bóng nghiêng chiều nắng lụi
Vơi đầy chén đắng lệ cùng đong.

Đọc nghịch:

Đong cùng lệ đắng chén đầy vơi
Lụi nắng chiều nghiêng bóng rã rời
Nồng mấy rượu xưa mơ huyễn chuốc
Thắm nào hoa cũ mộng tàn khơi
Đông sầu nỗi xót thêm sầu cảnh
Bạn vắng niềm đau để vắng lời
Lòng tủi chợt ai hồn giá buốt
Không nhau nhớ mãi gọi người ơi !

Nguyễn Gia Khanh

PHẠM KIM LỢI: Duyên hờ

DUYÊN HỜ !

Còn đâu cái thưở thắm môi hồng
Chuốc phải duyên hờ giữa tiết đông
Gió buốt vai gầy đêm lẻ gối
Sương hàn  trăng lạnh cảnh cô phòng
Mê theo bướm trắng về nhầm ngõ
Mải ngắm hoa vàng xuống lạc sông
Tội nghiệp cô nàng chờ mỏi mắt
Vẳng nghe tiếng vạc xé tầng không .

Phạm Kim Lợi, xướng

LIÊU ĐÌNH TỰ: Nhớ mong

NHỚ MONG
( Họa bài " Duyên hờ" )

Vương vấn ngày xưa một bóng hồng
Tình hoài trăn trở giữa chiều đông
Niềm yêu vụn vỡ tiêu điều cảnh
Luống mộng băng khuâng quạnh quẽ phòng
Canh cánh câu thề thời tuổi trẻ
Nhạt nhòa ước nguyện thưở bờ sông
Canh trường khắc khoải trong miền nhớ
Bên ấy người về hạnh phúc không ? !

Liêu Đình Tự, họa

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

LÊ THẮNG: Hướng tới kỷ niệm...

HƯỚNG TỚI KỶ NIỆM
Ngày thành lập trang Web THƠ XỨ DỪA

          Tôi rất tâm huyết trước bài thơ “Sóng thơ Dừa” của nhà thơ Thái Giang gửi từ thành phố Hồ Chí Minh mới đăng trên trang Web  THƠ XỨ DỪA. Đó là sự tự hào sự không ngừng lớn mạnh của CLB THƠ XỨ DỪA chúng ta, đã  chuyển biến lượng và đang biến đổi về chất nữa. Phải chăng đây là giai đoạn hoàng kim nhất? Không.. không phải! – Nói như nhà thơ Thái Giang ; chúng ta mới ra đến cửa thôi . Nhìn lại chặng đường 23 năm thành lập, từ những cây bút truyền thống sau lũy tre làng đến nay chúng ta có một đội ngũ kế tiếp hùng hậu đang vươn mình ra biển lớn. Công lao đó thuộc về các thế hệ BBT câu lạc bộ thơ Xứ Dừa, là những con người đầy nhiệt huyết năng động và kiến tạo. Để được như mong muốn mà nhà thơ Thái Giang nêu trong bài thơ ”Sóng thơ Dừa” là: Ra cửa sông hòa tấu khúc nhạc lòng. Cái mà tạo nên sự cập nhật thông tin kết nối tình thơ nhanh nhạy nhất đến các thi hữu cũng như các độc giả là chúng ta đã lập được trang Web THƠ XỨ DỪA. Theo ý tưởng của ban biên tập để duy trì phát triển CLB thơ xứ Dừa  ngày càng phát triển như tư tưởng chủ đạo “Ươm mầm văn học – kết nối tình thơ” và hướng ra biển lớn mà Thái Giang người con xa quê thường ấp ủ. Nay chúng ta tổ chức kỷ niệm lần thứ III trang Web THƠ XỨ DỪA đó là một việc đáng và nên làm, đó cũng là cơ hội cho các thi hữu gần xa chúng ta hội ngộ để hàn huyên trao đổi xây dựng CLB ngày càng lớn mạnh, tạo thành một sân chơi đầy tính nhân văn, tạo cho mỗi thi hữu có mạch sống  “Sống vui ,sống khỏe, sống có ích…”
       Để tổ chức chu đáo và có hiệu quả đầy ý nghĩa vậy đề nghị BBT thành lập Ban tổ chức lễ kỷ niệm, phân công cho các thành viên đảm đương các công việc chuẩn bị cho buổi lễ. Với tâm huyết của các thi hữu cũng như các độc giả chúng ta hãy chung tay đóng góp một cách tích cực nhất những ý kiến hay, những tác phẩm mới theo yêu cầu của ban biên tập kể cả kinh phí hoạt động buổi lễ nữa. (Vì CLB của chúng ta la tổ chức hoàn toàn tự nguyện nên không có nguồn kinh phí nào của trên cấp cả)
   Là một thành viên của CLB tôi hoàn toàn hưởng ứng một cách nhiệt thành và trách nhiệm. Mong lễ kỷ niệm được tổ chức thành công rực rỡ  để chuẩn bị hành trang “Bước ra biển lớn”.
                                                                                       Lê Thắng

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

BAN BIÊN TẬP: Kỷ niệm lần thứ III, Ngày lên sóng trang THƠ CLB THƠ XỨ DỪA.

Xứ Dừa, ngày 20/11/2016

Ban Biên tập CLB Thơ xứ Dừa
Kính gửi Qúy tác giả và Độc giả  trang Web Thơ xứ Dừa.

      Câu lạc bộ Thơ xứ Dừa được thành lập ngày 26/5/1993, thời kỳ đầu thơ đăng trên báo tường
báo liếp:Ngày tết 2000- 2001, thơ được in thành sách, mỗi số được in khoảng 100 cuốn, đến nay
đã in đến số 24. Thơ xứ Dừa đã được đến với độc giả yêu mến khắp mọi miền đất nước.
    Ngày nay, công nghệ thông tin phát triển nhanh chưa từng có, nhiều tác giả đã tìm đến đăng thơ trên các trang mạng văn chương và có nguyện vọng CLB Thơ xứ Dừa cũng có một trang Web. Đáp ứng yêu cầu đó, song song với thơ in thành sách, ngày 20 tháng 12 năm 2013, BBT đã lập trang Web : SITES.GOOGLE.COM/SITE/THOXUDUA/ được sự quan tâm của Qúi tác giả và độc giả gần xa, trang Web đã đáp ứng được tiêu chí đề ra là " ƯƠM MẦM VĂN HỌC- KẾT NỐI TÌNH THƠ". Do dung lượng trang này có hạn, nên , tháng 6 năm 2016, BBT lại mở thêm trang:" CLBTHOXUDUA.BLOGSPOT.COM. Từ đó đến nay, ở cả 2 trang này đã được gần 30 tác giả đăng tải tác phầm và riêng trang BLOGSPOT.COM đã có trên 3500 lượt/ người đọc.
    Từ  CLB THƠ XỨ DỪA, rất  vui mừng đến nay đã có 4 tác giả có tác phẩm được NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC cấp phép cho xuất bản:
     - KHÁT, tác giả Hà Văn Kim, 2012
     - MUÔN NẺO CUỘC ĐỜI, tác giả Thái Giang, 2012
     - CHIỀU, tác giả Nguyễn Gia Khanh, 2014
     -  LẠC SINH, tác giả Lê Quốc Thọ, 2016
              Và 1 tác giả có tác phẩm được NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN cấp phép cho xuất bản:
     - MỘT THỜI ĐỂ NHỚ, tác giả Lê Thắng, 2016.
     Thế là " Mầm Văn Học " ươm từ CLB THƠ XỨ Dừa nay đã nên cây đầy hoa thơm quả ngọt, đến với cộng đồng ( không còn là " phát hành nội bộ" nữa).
     Theo gợi ý của Nhà thơ Thái Giang, nay BBT CLB THƠ XƯA DỪA, có ý tưởng tổ chức kỷ niệm lần thứ III ngày trang Web THƠ XỨ DỪA ra đời 20/12/2016.
     Để thực hiện, BBT có kế hoạch như sau:
     1.- Phát động đợt sáng tác nhiều tác phẩm nhằm vào chủ đề kỷ niệm và các chủ đề thường lệ 
     2. - Góp ý với BBT về nội dung và cách thức kỷ niệm.
     BBT mong nhận được ý kiến của Qúi tác giả và Độc giả càng sớm càng hay.
      Mọi tác phẩm và ý kiển xin gửi về " lequoctho12@gmail.com"
       Kính chúc Qúi tác giả và độc giả an vui hạnh phúc, sáng tác nhiều thơ hay.
                                   Trân trọng cảm ơn.
                             TM BBT : Lê Quốc Thọ.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

THÁI GIANG: Sóng thơ Dừa...!


Sóng thơ Dừa…!
(Quý tặng các thi hữu có tập thơ NXB Văn học, Hội nhà văn
  cùng tác giả)

Tôi không cô đơn nữa rồi
Lên thác, xuống ghềnh đã có bạn bè bên cạnh
Tôi không cô đơn rồi
Bơi ra cửa sông có Hà Ngọc Kim, Lê Quốc Thọ, Gia Khanh , Lê Thắng , Quang Huỳnh kề vai sát cánh
Con thuyền thơ Làng Dừa ,lộng gió buồm căng
Chẳng dám so với ai để tìm một dấu bằng
Chỉ tự lòng mình thầm thốt lời gan ruột
Xa xứ bao nhiêu năm , mấy dòng sông tắm gột
Ước những lần về thỏa thích tắm sông quê
Tôi không cô đơn nữa rồi …chẳng biết có ai nghe
Con chim nhỏ đang hướng về tổ ấm
Nơi ấy, bao nhiêu  là kỷ niệm một thời thấm đậm
Mẹ sinh tôi trong đói khát, quê nghèo
Thơ Làng Dừa đang hòa biển cả những dòng “yêu”
Yêu đất nước, làng quê yêu “chân,thiện mỹ”
Ai khỏa sóng những tháng năm đầu thế kỷ
Xin nhẹ tay nhận dạng: Sóng thơ Dừa …
Vuốt mặt để khô mưa
Xòe bàn tay che trời xứ nắng
Thơ chúng mình đang đi từ thầm lặng
Ra cửa sông hòa tấu khúc nhạc lòng
Muối càng mặn, gừng càng cay
Hỏi như rứa có sướng không !(?)
                                                  14/11/2016
                                             Thái Giang

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Cõng gùi con chữ lên nương


CÕNG GÙI CON CHỮ LÊN NƯƠNG


Thương thầy cõng chữ lên nương
Vượt qua đèo dốc bản mường mù xa
Thầy lần tìm đến từng nhà
Hành trang sách bút làm quà tặng em

Nhà sàn bản đã lên đèn
Đường rừng mưa tối nhá nhem dầm dề
Mùa đông gió lạnh tái tê
Rét nào cản được yêu nghề giáo viên

Cái tình hơn cả bạc tiền
Vì đàn em nhỏ ngoan hiền ngây thơ
Day em nét chữ y tờ …
Đọc bài, biết viết, làm thơ tặng đời

Mai ngày tung cánh muôn nơi
Bay đi khắp bốn phương trời đó đây
Các em luôn nhớ công thầy
Cõng gùi con chữ từng ngày lên nương.

                             Nguyễn Quang Huỳnh.

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

HÀ NGỌC KIM: Hồn quê

HỒN QUÊ

Trăng quê tắm gội sân nhà
Chõng tre chiếu cói bày ra, rộn ràng
giọng cười tiếng nói râm ran
Chè xanh sóng sánh trăng  vàng đầy vơi.
Say chè trăng lặn trăng bơi
Say trăng người uống cả trời cùng trăng.
Trăng khuya lọc giọng trong ngần
Điệu hò ví dặm vang ngân giữa trời
Lời ca bay vút trùng khơi
Sao cười lúng liếng, mây trôi bồng bềnh
Dân ca thắm thiết nghĩa tình
Ví da diết giọng, dặm xinh xắn lời
Tình quê tình đất tình người
Hồn quê chắt lọc muôn đời tin ta
giữ gìn nếp cổ ông cha
Chõng tre chiếu cói điệu ca quê mình...

Hà Ngọc Kim
Nhân Sơn, Đô Lương

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

LÊ THẮNG: Tình chiều

 TÌNH CHIỀU

Ngày xưa sao quá dại khờ
Yêu nhau chẳng biết làm thơ tặng nàng
Trái tim khao khát mơ màng
Bao đêm trăng sáng bên nàng ngẩn ngơ

Duyên tình không bén thành tơ
Dệt thương, dệt nhớ để giờ khát khao
Nhớ ngày vặt lá cầu ao
Trời sương trăng lặn.. mà sao chẳng hề…

Chia tay không chút hẹn thề
Xa nhau chỉ hẹn ngày về gửi trao
Trời xanh nay cũng nhạt màu
Hanh hao sợi nắng để sầu cho nhau  

Ngày về chín úa mùa cau
Trầu xanh rụng lá ven cầu ao xưa
Rưng rưng trời đổ cơn mưa
Nghe cơn gió thoảng báo mùa thu sang

Tìm đò, đò đã sang ngang
Hồn xơ xác lá ngổn ngang tơ lòng.
Chiều tàn nhạt nắng bên sông
Tìm đâu cái mặn cái nồng nơi nao

Đôi dòng thơ vịnh trăng sao
Cho quên vạt nắng hanh hao chiều tàn
Tình xưa  lỡ hẹn  vơi tàn
 Luyến lưu tiếc nuối vỡ tan vô bờ

Thẫn thờ khắc bút vần thơ
Thương thời trong trắng dại khờ đáng yêu
Tình đời lỗi hẹn đã nhiều
Mấy ai thỏa được những điều ước mơ

Thôi đành niêm chặt hồn thơ
Trôi theo ngày tháng cho trơ lòng sầu
Thơ thức giấc vạn sắc màu
Tình yêu muôn thuở, nỗi sầu đơn côi.

                             Lê Thắng

LÊ THẮNG: Có người buồn

 CÓ  NGƯỜI BUỒN

Có người buồn luôn mãi chẳng đổi thay
Không cười vui vô tư như ngày trước
Giấu nỗi đau chẳng hề ai biết được
Ngậm giọt buồn  cố giấu nó vào trong
Nhớ thương ai mà lòng lại dối lòng
Dẫu qua rồi tâm dày vò hơn nữa
Đã bao đêm cố quên dần lời hứa
Bổng giật mình hồi tưởng  tới ngày xưa
Có những ngày ngồi đếm những giọt mưa
Ô không mở -  bởi chẳng ai chờ đón
Đời mưu sinh qua tháng ngày chôn rộn
Để quên đi mà lòng lại nhớ thương nhiều
Có một người………………………….
…………….. lắng mãi………………
………………………….một niềm yêu

                                           Lê Thắng

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Rừng cây đoàn kết

Rừng cây đoàn kết
( Mừng ngày hội toàn dân đoàn kết)

Cây đoàn kết Bác vun trồng
Nên rừng tươi tốt con rồng cháu tiên
Công dân ở khắp mọi miền
Cùng chung bọc trứng mẹ hiền Âu Cơ

Vua Hùng tạo dựng cơ đồ
Non sông gấm vóc Bác Hồ dành cho
Người mong dân được ấm no…
Nước nhà thống nhất câu hò vang xa

Nhớ lời Bác dạy dân ta
Muôn người đoàn kết trẻ già thi đua
Đại đoàn kế, giặc phải thua
Toàn dân đoàn kết thi đua làm giầu

Ơn Người nghĩa nặng, tình sâu
Kết đoàn sức mạnh nhiệm màu chớ quên.

                                                             

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Niềm vui cô giáo trẻ

Niềm Vui Cô Giáo trẻ

Niềm ấp ủ trở thành cô giáo
Dạy cho đàn trẻ nhỏ lớn khôn
Nay tôi thành nhà giáo tâm hồn
Dạy đàn em mau mau khôn lớn.

Mỗi buổi sáng bước lên bục giảng
Là lòng mình lại thấy xốn xang
Tôi muốn mang kiến thức của mình
Bầu nhiệt huyết dạy học sinh tiến bộ.

Bao ánh mắt em thơ  như  đang vẫy gọi
Dạy các em, dạy biết làm người.
Xây nền móng cho ngôi nhà cao mãi…
Cho lớp người kế tục tương lai

Lớp công dân của thế hệ ngày mai
Ý nguyện đó khiến lòng tôi hăng hái
Khi đàn em tung cánh khắp bầu trời
Là tôi thấy lòng mình mãn nguyện.                                        
                                   



Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

TRẦN NGỌC QUANG: Bàng hoàng say

BÀNG HOÀNG SAY

Ngọn núi mang hình Tháp Bút
Đón mây vô tư gặp gió vô tình
Một khoảng đất trời thanh cao trầm tĩnh
Anh biết nói gì bên em?

Ngọn bút lòng thắm mực Ao Sen
Ghi vào trời xanh những điều chân thật
Em xao xuyến giữa muôn làn gió mát
Trái tim bồi hồi cùng nhịp thơ anh

Má em hồng mùa xuân lại xanh
Có ánh nắng vàng nhẹ nhàng thảng thốt
Chén rượu xuân anh bồi hồi khó nuốt
Làn sóng nào long lanh mắt em?

Mùa thu thơ ngây mùa xuân dịu êm
Cơn mưa bay thấm mềm cây cỏ
Hương em thơm mãi thoảng vào hương gió
Anh bàng hoàng xao xuyến ngỡ ngàng say.

Trần Ngọc Quang

TRẦN NGỌC QUANG: Những điều chưa nói


NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI

Có những điều anh chưa nói hết
Những tháng năm ta biền biệt xa nhau
Mồ hôi thấm mặn mà lòng đất
Với chồng con em khó nhọc dường bao

Anh gửi trọn niềm tin vào nhớ vào thương
Nơi chốn chiến trường những ngàn lần khốc liệt
Chưa chắc bằng em nỗi mong chồng tha thiết
Đêm cô liêu ôm giấc con thơ

Mái nhà tranh chăm chút đến từng giờ
Tấm phên mỏng chập chờn mưa đơn gió chiếc
Đồng bãi ruộng vườn mải mòn tất bật
Sương gió nắng mưa quần quật bóng trăng gầy

Anh trở về giữa muối mặn gừng cay
Không quên tháng ngày em tảo tần khó khăn cực nhọc
Có trái tim này luôn nồng nàn tha thiết
Thắm tình em ấm áp mãi mùa xuân.

                   Trần Ngọc Quang

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

LÊ QUỐC THỌ: Mong được lạc sinh




                           Sau tập thơ " Tình đời mênh mông" và " Trăm nẻo tình thơ", nay gom góp lại những
sáng tác như là những trang nhật ký thành tập thơ " LẠC SINH", NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC
ấn hành năm 2016. Nói là thơ nhưng trong tập có thơ Đường luật, lục bát, tứ tuyệt, thơ mới,và cả văn xuôi. Đề tài là muôn mặt cuộc sống: suy ngẫm cuộc đời, tả cảnh thiên nhiên non sông bốn mùa mưa nắng, tả tình người yêu ghét dận thương già trẻ gái trai, kỷ niệm một thời để nhớ đời lính, đời người đưa đò ngang bao nỗi gian truân, ngợi ca lãnh tụ, ca ngợi Đảng quang vinh, ca ngợi quê hương giàu đẹp của làng Dừa thơ mộng, luận bàn về luật thơ, về con đường đến với thơ vân vân và vân vân...Thật là cảm phiền quý độc giả! Nay tôi xin giới thiệu tập thơ và kính mong quý độc giả đón đọc và cho cảm nhận. Trân trọng cảm ơn .

MONG ĐƯỢC LẠC SINH

Chỉ ước mong đời được LẠC SINH
Tâm hồn mở cửa để riêng mình
Yêu thơ như thể người trong mộng
Qúy bạn sánh hơn khách hữu tình
Tiên cảnh chốn này thường thưởng ngoãn
Bồng lai nơi ấy đã tường minh
Giao du tung cánh trời cao rộng
Hay dở còn chờ ý Đệ Huynh.

                   Fanlong Lê Quốc Thọ

NGUYỄN GIA KHANH: Vì chung bọc trứng.


VÌ CHUNG BỌC TRỨNG
( họa bài "Nhanh góp thiện tâm" của Lê Quốc Thọ)


Miền Trung khúc ruột mãi thương đau
Giữa lũ ta càng thấu hiểu nhau
Nghĩa nặng người xa nào nhạt sắc
Tâm trong nước đục chẳng phai màu
Dù cho phận kiếp đen như mực
Chớ để ân tình bạc tựa thau
Một miếng tương thân khi hoạn nạn
Vì chung bọc trứng thuở ban đầu.

Nguyễn Gia Khanh.

NGUYỄN QUANG HUỲNH: Bí bầu đùm bọc.

Bí bầu” đùm bọc

Mưa xối xả, nước trắng loà
Lũ về ngập úng, cửa nhà nổi trôi
Miền Trung khổ quá trời ơi
Mùa khô đại hạn chọc trời chẳng mưa

Mùa mưa bão, lụt, nước thừa…
Cuốn trôi tất cả có chừa ai đâu
Lúa, ngô, cây trái, xanh màu
Gió mưa vùi dập, nát nhàu như tương

Kêu trời, trời chẳng đoái thương
Miền Trung hứng chịu tai ương, đoạ đày
Dân mình quyên góp chung tay
“Bí,bầu” đùm bọc qua ngày gieo neo.

                                        

                              Nguyễn Quang Huỳnh

THÁI GIANG: Chỉ còn


Chỉ còn…

Lũ ập đến , bàn ghế trôi gần hết
Cái bảng đen chổng hai vó lên trời
Ông giáo nghỉ hưu trở về nơi trường cũ
Nhìn cảnh tan hoang, thầy khản tiếng gọi trò ơi…!

Cây phượng sân trường chìm nghỉm, ngấp ngoi
Trôi bật gốc, cành lá run lật mấy vòng chới với
Nóc mái trường ngác ngơ vài con chim ngói
Nước ngập hết rồi , biết kiếm sống sao đây ?

Có đứa học trò cũ của thầy mất tích đã mấy ngày
Vẫn còn lại lời em ước mơ “lớn lên em muốn làm bác sỹ”
Lụt cướp em rồi ,hỡi thiên thần “bờ lu trắng” ôm đi giấc mộng mĩ
Giờ này em ở đâu?

Gió quê hương quăng quật mái tóc bạc trùm đầu
Thầy bật khóc ướt nhòe cặp kính già đau đớn
Bao la nước, ngổn ngang bàn ghế của thày của trò trôi vô phương ,chốn
Chỉ còn lại trong thầy những gương mặt trò yêu

Và nỗi day dứt vò nát chật trời chiều…

                                                                        3/11/2016
                                                                              Thái Giang