QUÊN LÃNG
( Tặng Hương Trần)
Quên đi, quên đi, hỡi ai ơi!
Nuối tiếc khóc chi thuở chung đôi
Dư âm duyên cũ nhòa nhân ảnh
Vứt mảnh duyên thừa mãi ra khơi
Nôn nao xúc động dệt vần thơ
Trời đông mây gió cứ hững hờ
Bâng khuâng nẻo đợi lòng như vắng
Mộng tàn vơi cuộc, những ơ phờ
Thương thay nuốt hận với ngàn ngày
Đã mấy đông rồi những lắt lay
Gió lùa trước ngõ Hương Hương đọng
Tỉnh giấc mơ đời mộng biến bay
Mùa đông ơi chớ vội vén mành
Để hồn hoang sưởi ấm tình xanh
Dẫu quá khứ chưa thành quên lãng
Xin chớ hững hờ tuổi xuân xanh
Dư Hương xưa ấy niềm trăn trở
Quên mùa lá rụng dệt hồn thơ
Mai ngày băng giá tan đi hết
Nắng ấm xuân về cập bến mơ
st.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét