Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

THÁI GIANG: Chỉ còn


Chỉ còn…

Lũ ập đến , bàn ghế trôi gần hết
Cái bảng đen chổng hai vó lên trời
Ông giáo nghỉ hưu trở về nơi trường cũ
Nhìn cảnh tan hoang, thầy khản tiếng gọi trò ơi…!

Cây phượng sân trường chìm nghỉm, ngấp ngoi
Trôi bật gốc, cành lá run lật mấy vòng chới với
Nóc mái trường ngác ngơ vài con chim ngói
Nước ngập hết rồi , biết kiếm sống sao đây ?

Có đứa học trò cũ của thầy mất tích đã mấy ngày
Vẫn còn lại lời em ước mơ “lớn lên em muốn làm bác sỹ”
Lụt cướp em rồi ,hỡi thiên thần “bờ lu trắng” ôm đi giấc mộng mĩ
Giờ này em ở đâu?

Gió quê hương quăng quật mái tóc bạc trùm đầu
Thầy bật khóc ướt nhòe cặp kính già đau đớn
Bao la nước, ngổn ngang bàn ghế của thày của trò trôi vô phương ,chốn
Chỉ còn lại trong thầy những gương mặt trò yêu

Và nỗi day dứt vò nát chật trời chiều…

                                                                        3/11/2016
                                                                              Thái Giang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét