TÌNH CHIỀU
Ngày xưa sao quá dại khờ
Yêu nhau chẳng biết làm thơ tặng nàng
Trái tim khao khát mơ màng
Bao đêm trăng sáng bên nàng ngẩn ngơ
Duyên tình không bén thành tơ
Dệt thương, dệt nhớ để giờ khát khao
Nhớ ngày vặt lá cầu ao
Trời sương trăng lặn.. mà sao chẳng hề…
Chia tay không chút hẹn thề
Xa nhau chỉ hẹn ngày về gửi trao
Trời xanh nay cũng nhạt màu
Hanh hao sợi nắng để sầu cho nhau
Ngày về chín úa mùa cau
Trầu xanh rụng lá ven cầu ao xưa
Rưng rưng trời đổ cơn mưa
Nghe cơn gió thoảng báo mùa thu sang
Tìm đò, đò đã sang ngang
Hồn xơ xác lá ngổn ngang tơ lòng.
Chiều tàn nhạt nắng bên sông
Tìm đâu cái mặn cái nồng nơi nao
Đôi dòng thơ vịnh trăng sao
Cho quên vạt nắng hanh hao chiều tàn
Tình xưa lỡ hẹn vơi tàn
Luyến lưu tiếc nuối vỡ tan vô bờ
Thẫn thờ khắc bút vần thơ
Thương thời trong trắng dại khờ đáng yêu
Tình đời lỗi hẹn đã nhiều
Mấy ai thỏa được những điều ước mơ
Thôi đành niêm chặt hồn thơ
Trôi theo ngày tháng cho trơ lòng sầu
Thơ thức giấc vạn sắc màu
Tình yêu muôn thuở, nỗi sầu đơn côi.
Lê Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét