NẮNG TRONG NGÀY CỦA MẸ

Con chợt hỏi mình khi năm tháng qua đi
Thời gian giữ điều gì trong mắt mẹ
Là những hy sinh trong âm thầm lặng lẽ
Hay những nét nhàu trong bức vẽ dở dang
  
THÁNG NĂM ai xui bông cúc nở vàng
Ngày MƯỜI BỐN nắng dịu dàng đến thế
Nỗi nhớ trong con lại đăng quang ngạo nghễ
Da diết buồn cũng như thể lên ngôi

Con thả hồn vào vùng nhớ xa xôi
Để níu giữ khoảng trời chưa xa quá
Mẹ cũng như con đều làm dâu xứ lạ
Bao tủi hờn cũng gánh cả trên vai

Cay đắng lắm nhưng nào ai hờn dỗi
Bởi ngọt bùi cũng đánh đổi vì con
Trái đất quay cho ngày tháng hao mòn
Chiều vàng vọt dỗi hờn trong mắt mẹ

Xót xa dâng đau đớn lòng con trẻ
Đếm những lần còn gặp mẹ... bao nhiêu?
Hoàng hôn cũng trốn theo chiều nhạt nắng
Câu thơ buồn làm dấu lặng nghiêng rơi

Con nghẹn ngào thầm gọi tiếng “Mẹ ơi...!”
Nhưng nước mắt lại rơi vào vô thức
Sao kiểm soát nỗi đau trong lồng ngực?
Cho giọt sầu không chảy ngược về tim

Không gian ơi xin một chút êm đềm
Xin ngọn gió cuối thềm lay thật khẽ
Cho ta hỏi ô cửa nâu hạt dẻ
“Nắng giấu gì trong mắt Mẹ... hôm nay?”

                               14/05/2017
                          Hoa Xương Rồng


LÀ CÂU THƠ DÀNH CHO NGƯỜI VÕ ĐOÁN
(Hoa Xương Rồng gửi Nhà thơ Thái Giang)


Vẫn là anh... anh của «người xa xứ »
Câu thơ quen như cơn gió ngọt ngào
Chùm phượng vĩ chênh chao ngày nắng đổ
Khẽ chạm vào khoang tim nhỏ thầm thương

Trái ớt không cay nên trái ớt khác thường
Có phải chăng bởi tình thương rất ngọt
Nếu em  nêm chút tình thơ bồng bột
Liệu có làm trái ớt ngọt nồng cay?

Vạt nắng thương ai nên ở lại cuối ngày
Chẳng biết vì sao lại đong đầy ai oán
Câu thơ xưa tặng riêng người «võ đoán»
Nên cố tình mượn giới hạn tinh hoa

Bởi biết rằng Người đang ở rất xa
Sẽ «võ đoán»... và chắc là đoán đúng
Đã biết thế sao em còn lúng túng
Chẳng giấu vần thơ vụng... lại trao anh...

                            Hoa xương rồng