Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

HƯƠNG TRẦN HOA XƯƠNG RỒNG: Trang thơ mỏng vắng người từ độ ấy

TRANG THƠ MỎNG VẮNG NGƯỜI TỪ ĐỘ ẤY
Em đội nón cho câu thơ trần trụi
Khoác vội chiếc long bào cho một nỗi cô đơn
Buông nhẹ bức màn thưa che cả cuộc tình buồn
Vớt ánh trăng suông đựng mảnh hồn vụn vỡ
Đã lâu rồi liệu rằng anh còn nhớ
TIẾNG LÒNG  mình chung duyên nợ vần thơ
Đã bao lâu em vẫn cứ đợi chờ
Người trở lại trong vần thơ ấm áp
Nhưng vẫn chỉ cơn mưa rào nặng hạt
Và một nỗi buồn man mác thuộc về em
Có chắc người chỉ quên một cái tên
Hay quên cả những êm đềm một thuở
Câu thơ vụng buổi ban đầu gặp gỡ
Người đã quên rồi...
duyên nợ những vần thơ...

                         HT-HXR

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét