NUNG NẤU TÌNH XUÂN
Tờ lịch cuối cùng tã từ rơi xuống
Đông chưa tàn mà đã thấy xuân sang
Giàn trầu đông sắp thay hết lá vàng
Cái lạnh giá xua tan màn sương sáng
Về bến sông xưa tưởng đò ngang chẳng đợi
Rong ruổi tháng ngày thuyền vẫn đợi vẫn mong
Chẳng dối lòng bên dòng nước xanh trong
Năm tháng qua đi chẳng đổi màu thương nhớ
Với tình em… kiếp này anh còn nợ
Khi cùng nhau… để lỡ bước chơi vơi
Duyên vội tàn…đành trôi nổi đôi nơi
Rồi từ giã không một lời âu yếm
Như đám lục bình trôi sông về với biển
Tự giết tim yêu bao nỗi niềm quyến luyến
Ôm dại khờ trong nỗi nhớ chơi vơi
Nhặt thơ buồn ướt trên lá mồng tơi
Đông sắp tàn cành đơm nụ thảnh thơi
Đón xuân sang mang bao điều hứa hẹn
Để cùng người… ôm tình xuân cạn chén
Để ta say chín đỏ mộng dương trần.
Nắn lại đường xưa thẳng lối bước thêm gần
Vui nhẹ bước không gập ghềnh nghiêng ngả
Ôi ngọn nến hồng cuối đông lung linh quá
Làm ấm lòng băng giá… nửa chơi vơi
Gió giao mùa rong ruổi mãi lả lơi
Chào vẫy gọi ta về nơi bến đậu
Nắng ban mai nở nụ cười hiền hậu
Hạnh phúc về nung nấu ở trong tim.
Lê Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét