ĐÔI NGÃ CHỜ MONG
Tôi nắm tay em từ lạ đến thân quen
Sóng vỗ dòng thơ đưa con thuyền cập bến
Mùa đông lạnh mà lòng tôi rực ấm
Máu dập dồn cứ chảy ngược về tim
Thời gian chùng một khoảng vắng trời êm
Không gian hữu tình rung rinh nhịp thở
Một chút mơ hồ bên bờ kỳ ngộ
Hàng mi ai cứ chớp mãi ánh xuân hồng
Ngã ba đường thành đôi ngã chờ mong./.
HƯƠNG ĐỒNG
Cánh đồng quê sa bồi nồng thắm
Cơn lũ qua rác rưởi sạch rồi
Đất lại mở những đường cày sâu nặng
Chia sẻ đắng cay - mơ ước ngọt bùi
Mắt em nhòa sương nắng mồ hôi
Tay anh cuộn chai sần cuộc sống
Dáng cha đi lưng trần bóng lộng
Lời mẹ ru trân trọng bát cơm đầy
Mùa xuân về rạo rực cỏ cây
Nắng lấp lánh con đường mới đắp
Dòng mương nước chan hòa ấm áp
Hương thơm ruộng đồng bát ngát bay cao..
Trần Ngọc Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét