Mặn nồng trong thô ráp
( Gửi Hoa xương rồng)
Em đã chạm đến cái điều rất thực
Như cơm ăn, nước uống hàng ngày
Mà cũng phải thôi, khi cả gan cầm bút
Viết những điều từ gan ruột: trong tâm
Tôi quý lắm :đọc thơ em buổi chiều cuối năm
Nắng ứa lệ nên chảy vàng nẻo phố
Gót in nơi này đã là bến đỗ
Xõa mái tóc:còn_ mất tháng ngày xưa
Rong ruổi mãi, oằn vai một giấc mơ
Gần cuối chặng đường mới biết mình mơ ảo
Chỉ để mua vui cõi đời huyên náo
Những câu thơ mặc chiếc áo không vừa
Vô tình trên đường bắt gặp nắng trong mưa
Thế mới biết cái gì cũng có đôi có bạn
Về là vô cùng, ở là hữu hạn
Lẽ nào một loài hoa, chỉ để hứng gió trời
Em ơi! Hoa xương rồng một bản nhạc không lời
Cần gì lời ca mà bổng trầm cung bậc
Nhè nhẹ chạm vào loài hoa trên cát
Nghe con tim thổn thức đến nao lòng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét