Mẹ và con gái
(Gửi người con gái tên là Hoa xương rồng)
Có những điều chẳng biết nói cùng ai
Con chỉ biết lặng thầm về nói mẹ
Bởi vì con là con gái
Trên đời này chỉ có mẹ hiểu hết con thôi
Mẹ cũng từng làm con dâu, làm mẹ…một thời
Oằn gánh trên vai nhiều thiên chức
Mẹ là tấm gương không chỉ riêng nhân đức
Còn là đất, trời, chúa , phật của đời con
Vượt cạn mấy lần , mẹ chẳng nghĩ gì hơn
Là cam chịu chống chèo vít cong con sào chống đỡ
Âu cũng là duyên, là nợ
Là kiếp đàn bà , trời định biết làm sao !
Nhớ như in khi chúng con mới yêu nhau
Dỗi hờn, giận nhau …con cũng về mách mẹ
Mẹ chỉ cười: tình yêu là như thế !
Con vùng vằng, hờn dỗi cả mẹ luôn
Lấy chồng rồi, có lúc con cảm thấy cô đơn
Giữa bố, mẹ chồng, anh chị em chồng , cửa nhà vườn ruộng
Đi, đứng, nói năng….cả lúc ăn lúc uống
Phải đắn đo nơi tổ ấm trăm năm
Có lúc muốn khóc chỉ úp mặt nhờ bàn tay hứng nỗi lặng thầm
Lại nhớ mẹ, thấm sâu lời mẹ dặn:
Phải biết trên kính, dưới nhường, nhìn trước, ngó sau cẩn thận
Mệt nhọc trong người cũng gắng mà vui
Đến bữa ăn cơm: con ngồi ở gần nồi
Xới từng bát cơm , đầy, vơi tùy lứa tuổi
Ơi mẹ ơi! Con đi làm dâu chưa cạn thời nông nổi
Đã bụng mang dạ chửa… biết làm sao
Nhiều lúc đi làm về bụng đói cồn cào
Muốn về mẹ ngon lành “lưng” cơm nguội
Sà vào lòng mẹ bao nhiêu điều cần nói
Mà lạ chưa hai dòng mặn đã ứa trào
Mẹ được làm bà ngoại rồi, có lúc con sung sướng đến nghẹn ngào
Nghĩ đến mẹ trải mấy lần vượt cạn
Bấy lần đớn đau, sức người có hạn
Quằn quại sinh con, khó nhọc nuôi con
Ới mẹ ơi!con cầu mong tuổi thọ mẹ dài hơn
Làm điểm tựa cho đàn con, bầy cháu
Xuân đang về: phố quê huyên náo
Con chạnh lòng phải xa mẹ, mẹ hiền ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét