Có một điều ước
Mấy chục năm rồi, tôi gặp lại em
Khác nhiều qúa, chỉ còn quen đôi mắt
Vẫn giọng nói hồn nhiên và nụ cười tinh nghịch
Cũng phải thôi bởi tính nết khó đổi dời
Mà lạ chưa, bầu bạn đã phải lứa vừa đôi
Em vẫn thế, một giường, một gối
Một niêu cơm, thừa tháng ngày nhàn rỗi
Tất bật lo toan, đã đổ hết những cung đường …
Tường nhà em treo mấy chiếc huân chương
Tôi nhìn em thật lâu, qua chiếc gương đối diện
Tính nết ngày xưa ở em , sao mà thật hiếm
Lúm đồng tiền, đã hóa kiếp vào sóng ngoặc kép, ngoặc đơn
Em thở dài khi tôi hỏi chuyện chồng con
Em thoáng buồn khi chạm điều không thể
Bao nhiêu đêm đợi người ấy về , chỉ nghe nỉ non tiếng dế
Vạt sương rầu rầu gõ nhịp mái nhà tôn
Chưa làm vợ người ta em vẫn khâm liệm một linh hồn
Và coi đó là người chồng duy nhất
Tấm hình trắng đen bạc màu, như phù sa hết chất
Tháng năm dài ngủ thức với em
Khi chưa gặp lại em, nghe bạn kể tôi chưa tin
Giờ gặp lại rồi, càng thương đau hai người bạn
Ba đứa chúng mình ba nẻo đời thầm lặng
Ước có phép gì lại gặp buổi ra đi .
Bài thơ rất xúc động và đầy nhân văn!
Trả lờiXóa