DÒNG ĐỜI CHỞ
NẶNG TÌNH THƠ
Giữa dòng đời,
tình thơ đến muôn nơi
Giao cảm tiếng
lòng nên quen từ lạ
mong yêu
thương thành tượng đồng bia đá
Để duyên trời
có thành nợ trăm năm?…
Có phải khởi
nguồn từ viễn xứ xa xăm
Đỉnh núi
chon von gom giọt sương chiều mưa sớm
Hay tự mặt hồ
trong xanh dập dờn đôi cánh bướm
Mà dòng thơ
mải miết tháng năm dài ?
Tình tự hồn
nhiên e ấp nụ cười
Rồi giọt lệ
đã lăn dài nơi khóe mắt
Khi niềm vui nhân đôi, khi nỗi buồn không dễ gì chôn chặt
Hoang hoải nỗi
lòng đành biết vậy mà thôi!
Ai đi hết đoạn
tình mà không qua giông bão một thời?
Chấp nhận nỗi
đau để tim mình thêm vững.
U ám qua đi ắt
bình minh bừng sáng
Đông tàn rồi,
xuân tỏa ánh rạng ngời
Cánh yến
chen nhau cảnh sắc tuyệt vời
Hoa đua nở
dưới mây trời rạng rỡ
Dòng đời
tình thơ qua miền lầm lỡ
Nghiêng nửa
bầu trời đổ quá khứ ra sông
Dòng đời vẫn
mênh mông , gạn đục khơi trong
Trăng khuyết rồi tròn giữa lung linh huyền ảo
Dòng đời chở
nặng tình thơ đã qua miền giông bão
Tình đẹp hơn
trong hạnh phúc dâng đầy…
21/9/2018
Fan Long.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét