Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

HƯƠNG TRẦN - HOA XƯƠNG RỒNG: Cặp kính của cha

CẶP KÍNH CỦA CHA

Có đôi mắt đục mờ sau cặp kính của cha
Vẫn dõi theo bước chân con trở về nhà sau những ngày mệt mỏi
Và con biết đằng sau cặp kính kia là những nếp nhăn gập lại từng dấu hỏi
Bởi cha chẳng biết con mình còn nông nổi hay không

Tiếng nghẹn ngào con nuốt vội vào trong
Cố giấu đi câu trả lời rằng con vẫn chưa hề lớn
Con sẽ vấp ngã thôi giữa cuộc đời bề bộn
Khi thật giả sang hèn vẫn cứ trộn vào nhau

Mắt con vẫn dại khờ nhìn vàng lẫn với thau
Con  cũng không thể phân minh cả hai màu sáng tối
Giọt nước mắt cha rơi khi nhắc về bà nội
Ngổn ngang lòng từng câu hỏi chênh vênh

Cha cũng biết rằng đã từ lâu con chẳng sống cho mình
Cứ trao hết yêu thương để trọn tình vẹn nghĩa
Ngẩng mặt với thế gian không sợ đời mai mỉa
Nhưng chỉ sợ cha buồn lo con trẻ thiệt thua

Tiếng thở nhọc nhằn kèm theo những cơn ho
Cha có ngủ được đâu khi gió mùa còn thức
Bàn tay sạm đen vẫn đặt trên lồng ngực
Khớp gối yếu dần vẫn đau nhức về đêm

Con bỗng sợ một ngày rồi cha sẽ ngủ quên
Cặp kính vô tri rơi bên thềm dương thế
Chỉ còn khắc khoải lời cha vướng vào giấc mơ con lặng lẽ
Rằng phải biết thương mình... con nhớ nhé… con ơi!”

30/9/2018
HT-HXR


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét