Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019

HƯƠNG TRẦN HOA XƯƠNG RỒNG: Mượn

MƯỢN
Em mượn làm chi anh một bờ vai
Để ngọn gió đầu đông cũng vì ai mắc nợ
Em chẳng mượn đâu anh những nồng nàn vụn vỡ
Chắp vá những dư thừa còn lỡ dở trong nhau
Dòng thơ tình chảy cạn những đớn đau
Vết mực loang theo nếp nhàu mùa cũ
Nơi chôn giấu tình yêu vẫn còn đang say ngủ
Chôn cả những ngọt ngào trong vần vũ bão giông
Em mượn làm chi bờ vai ấy gánh gồng
Khi sức nặng ngàn cân chỉ có lòng em hiểu
Em chẳng mượn đâu anh bởi bàn tay kỳ diệu
Cũng chỉ đủ dìu em qua men rượu say nồng
Có chút gì còn đọng lại hay không
Khi hoa tím vẫn ngược dòng sông ấy
Lục bình trôi theo sóng đời cuộn chảy
Có bao giờ được nhận lấy bình yên
Em mượn làm chi bờ vai ấy ấm êm
Khi đắng cay loang nhanh trên môi mềm chợt mặn
Em sẽ chẳng mượn đâu anh khi tim còn vết rạn
Của những mảnh vụn ghép hờ qua năm tháng lung lay
Cảm ơn anh đã cho mượn bờ vai!
Nhưng em đã quen với những ngày trống trải
Quen với cô đơn em không còn sợ hãi
Bởi em đâu còn bé dại… Phải không anh?!
                       
                         HT-HXR

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét