Thơ với tôi như duyên nợ cuộc đời
Dù mưa bão xóa nhòe câu chữ
Dù nắng đốt cháy thành than vần tứ
Lại hồi sinh trong khoảng lặng nỗi niềm
Bé bỏng vô cùng trước cả khối niềm tin
Bẻ đôi củ khoai có mùi thơm của ruộng
Bưng bát cơm thơm nhớ lấm láp đường cày trưa dưới nắng
Lượm được ý thơ thêm thấm đậm ngọt lành
Thơ với tôi như khúc nhạc để dành
Từ thuở hồng hoang gặp thời bật dậy
Ai bắt tôi làm khác đi cái điều đang nghĩ sâu tận đáy
Tôi vẫn là khúc đàn bầu ngân mãi khúc nhân gian
Thơ với tôi cũng lắm lúc đa đoan
Chẳng đổ lỗi khi lật buồm ngược gió
Mãi là vì nhau , mãi là duyên nợ
Ân tình , đi suốt cả trăm năm ...!
Thái Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét