Thứ Tư, 4 tháng 3, 2020

THÁI GIANG: Sơn nữ.

SƠN NỮ

Em là cô gái miền rừng
Bài thơ em viết , rực hừng niềm yêu
Ít vương mưa sáng ,nắng chiều
Chưa rời tay mẹ, chưa nhiều buồn ,vui
 Thơ em tải...chắc đầy gùi
 Đắm say yêu...lắm ngọt bùi tuổi xuân
Khèn ai lượn nhẹ xa,gần
Suối reo rộn suối, rượu cần vơi chum
Ngựa hồng xuống núi, rời phum 
Ô xòe xuống núi , có trùm bốn vai (?) !
...Trên nương , nắng đã đổ dài
Lưng đèo chiều xuống , cả hai cùng về

Mây sà thấp ôm núi kề
Chỉ nghe nhạc ngựa rủ rê ...tím trời
Chim chiều gọi bạn chẳng ngơi
Hoa rừng được thể mỉm cười trước đêm
Xin em đừng nói gì thêm
Khăn piêu đã gói lời em nồng nàn
Sương vờn trên cánh hoa ban 
Trăng đùa sơn nữ, mắt đan ...mắt cười !
 
                   Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét