Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2020

THÁI GIANG: Trưa cuộc đời

 TRƯA CUỘC ĐỜI


Ta dầm mình trong "trưa cuộc đời"
Nắng rát bỏng,trời không buông ngọn gió
Sấm chớp bỗng cắt ngang vầng nắng
Thế là mưa,ướt sũng" trưa cuộc đời"

Chân bấm chặt đường "cõi làm người"
Mồ hôi trộn mưa,trộn bao nhiêu vẫn là chát mặn
Mưa rót cả, trời không hề trừ cặn
Mưa,mưa,mưa...chẳng gột hết mồ hôi

Đường vượt dốc,thở bằng cả đôi môi
Mũi cũng cay cay như ớt pha nước chấm
Muốn đặt gánh ,đổi vai đi chầm chậm
Đường còn xa , đây mới "trưa cuộc đời"

Đôi mắt quờ về phía xa xôi
Ngửa bàn tay chạm vô tình hạt nắng
Xốc lại gánh,nặng vai đời thầm lặng
Tiếp bước ngắn ,dài giữa "trưa cuộc  
đời"

Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét