TÂM SỰ BUỔI
VỀ QUÊ
Mấy đứa mình ngồi
với nhau sau một chặng đường dài
Đứa gác súng, cởi
ba lô… về với vợ con, ruộng vườn, làng xóm
Đứa đi đó, đi
đây thỏa cánh bay giữa trời cao biển rộng
Đứa quanh năm gõ
đầu trẻ quê nhà
Lại có đứa đi tận
những miền xa
Rồi ở lại lập cư
thành quê mới
Ước lần về thỏa
thích với dòng Lam tắm gội
Như cái thời con
nít sún răng cười
Nếu không nhớ mấy
đứa đã yên nghỉ quên cả đất trời
Thì đáng trách lớp
chúng mình nhiều lắm
Đang rôm rả bỗng
dưng im lặng
Chẳng ai bảo ai,
cùng tưởng nhớ bạn mình
Bạn bè khen
nhau: râu, tóc bạc vẫn còn nét rõ xinh
Như cái tuổi học
trò hồn nhiên thuở ấy
Bao kỷ niệm ngủ
quên, bỗng dưng thức dậy
Ước gì… có lại
ngày xưa
Trời quê hương
chợt nắng chen mưa
Mặc kệ đất trời…
chúng mình cứ dốc bầu tâm sự
Mấy người ở xa:
gái, trai vài ba đứa
Mấy anh lính về:
con nửa tá trở lên
Gần 60 năm
“nhen” lại chuyện cháu con
Ai tra khảo đâu,
mà “khoe” ra hết cả
Mừng cho nhau, dẫu
chuyện quên chuyện nhớ
Rồi lại xa nhau,
người Hà Nội, kẻ Sài Gòn…
Cái tuổi cửu
bát, thập tuần hỏi có gì để vui hơn
Mỗi độ xuân về gặp
lại nhau nơi đường cày bỏ dở
Nơi có lời ru đồng
hành những câu Kiều của mẹ
Mong con đi
“chân cứng đá mềm”
Ngày xuân, chúng
mình chung một nỗi niềm
Về xứ sở nơi
chôn nhau cắt rốn
Thắp nén nhang
thơm, dâng lên tiên tổ
Cúi lạy mẹ cha ở
cõi vĩnh hằng
Rồi lại trở về với
tổ ấm đang mong
Cùng vợ con,
cháu chắt đón mùa xuân mới
Tạm biệt nhau, hẹn
xuân sau gặp lại
Ơn quê nhà, nơi
câu ví “giận, thương”
Thái Giang
24/01/2018
Đt: 0903.647.713
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét