LÀ BỞI VÌ EM MẮC NỢ
NỖI CÔ ĐƠN
Những mảnh vụn từ con
tim tan vỡ
Chẳng dám bận lòng chàng thi sĩ mộng mơ
Nhưng em vốn là “một
phụ nữ yêu thơ
Phút chông chênh thương
quả đắng trái mùa
Cũng đớn đau khi tim
mình vụn vỡ
Cũng chạnh buồn khi
nhung nhớ người ta…”
Và giờ này khi sắp
phải chia xa
Em lại ước con tim mình
hóa đá
Chưa từng nói với ai
một lời yêu vội vã
Để chẳng phải
nghẹn ngào khi đôi ngả chia ly
Mùa đông nào chim én
nhỏ bay đi
Tránh cái lạnh đâu nhìn
về phương Bắc
Cũng như em người đời
luôn thắc mắc
Nguyên cớ gì sao trầm
mặc suy tư
Em trả lời bằng khoảng
trống hư vô
Bằng nụ cười của ngày
xưa đã mất
Bằng những xa xăm giấu
buồn trong đôi mắt
Bằng những tủi hờn rơi
mặn chát bờ môi
Em chẳng dám nhìn về
thời thiếu nữ xa xôi
Nơi có cả một bầu trời
thương nhớ
Ngược thời gian khóc
tình kia rạn vỡ
Em dỗi hờn cả cơn gió
vu vơ
Người có buồn khi đọc
những vần thơ
Em đã viết cho cuộc đời
đau khổ
Cho những trái ngang cho
duyên tình trắc trở
Là bởi sâu thẳm trái
tim mình… em mắc nợ NỖI CÔ ĐƠN!
12/03/2018
HT-HXR
Lại một chút tâm tình
của người em gái nhỏ, xin gửi đến các anh như nỗi nhớ ngọt ngào!
|
Thứ Hai, 12 tháng 3, 2018
HƯƠNG TRẦN - HOA XƯƠNG RỒNG: Là bởi vì em mắc nợ nỗi cô đơn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét