ĐIỀU LẮNG LẠI
Ngồi chong đèn dầu lạc mà bâng
khuâng
Thấy rất rõ khúc rốn khô ngày xưa mẹ
buộc
Quá khuya rồi, có ai thức mà thưa
thốt
Con vạc ăn đêm buông tiếng thở dài
Nghèn nghẹn khoảng trời, lấp láy
ánh sao mai
Là những đêm chiến tranh, người ơi,
còn nhớ(?)!
Có điệu ru hời nhẹ như hơi thở
Mà lắng sâu tận gan ruột đến giờ
Vô cớ chiều xưa, ai bỏ lại chữ ngờ
Để hôm nay tặng cả hoàng hôn tím
Chòng chành đò xuôi chưa hẹn bến
Gấp gáp mặt trời trả tự do trăng
sao
Vỗ bờ, con sóng nhớ khát khao
Vẫn tâm sự ngàn đời gửi lời thương
xứ sở
“Nỗi cô đơn” biết tự mình “mắc nợ”
Với dạ tràng xe cát Biển Đông.
14.3.2018
Thái Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét