EM GIẤU GÌ NƠI SÂU THẲM
CON TIM
Em sẽ tự lau khô dòng nước
mắt
Tự làm lành những
vết cắt trong tim
Bởi cuộc đời chỉ là
một cuốn phim
Em không muốn phải đi
tìm cái kết
Chua xót đắng cay… em
tự mình buông hết
Thật giả ở đời chẳng
cần biết đau thêm
Chỉ cần một mái nhà
che mưa nắng bình yên
Sau tất cả lại tìm
quên quá khứ
Em cũng đã chẳng còn
tin lời hứa
Người ta từng thề
trong sóng gió rồi quên
Hãy cho em khước từ
lần nữa một chữ duyên
Bởi em chẳng muốn ai
nắm tay em thêm một lần nào nữa
Cơn gió ngang qua trang
thơ tình lật ngửa
Bụi trắng phủ mờ
mảnh gương vỡ ngày xưa
Người đừng trách em
sao quá đỗi hững hờ
Bởi con tim em đang
từng giờ hóa đá
Em đã bước qua muôn
vạn lời dối trá
Thì có lẽ nào lại
gục ngã phải không
Và thế gian kia đời
đâu chỉ màu hồng
Tại sao em phải gánh gồng
đau đớn!?
Em cũng đã từng mang
con tim mình bỏ trốn
Thả tâm hồn theo gió
cuốn mây bay
Đã vùi chôn tất cả
những tháng ngày
Cả giây phút nồng say
em tưởng nhầm hạnh phúc
Qua một giấc ngủ sâu
em biết mình đã thức
Cảm nhận vội vàng nơi
vùng ngực còn đau
Bỗng chợt thèm đọc
thơ của “Người gieo hạt mùa sau”
Để nghe thấy tiếng
lòng anh đã giấu vào trong đó!
Cảm ơn anh đã đến bên
em dịu dàng như làn gió!
26/6/2018
HT- HXR
Anh ơi cho em hỏi mua “Tuổi
hai lăm”, “Lục bát duyên quê” với “Hạt
cho mùa sau” ở đâu ạ? Em tìm các hiệu sách ở Hà Nội mà không thấy hu
hu…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét