QUÊ HƯƠNG LÀ TẤT CẢ
Dừa quê tôi bên dòng Lam xanh mát
Bãi làng Trang bát ngát hương ngô
Đêm sông trăng trai gái hẹn hò
Thuyền nhỏ chơi vơi tơ lòng da diết
Xứ Dừa nay hết nhà tranh vách đất
Còn dư âm câu hát mẹ ru hời
Người làng đi ra khởi nghiệp muôn nơi
Trong mắt mẹ hiền vơi niềm chua xót
Ruộng có máy cày thương mồ hôi cha thánh thót
Buổi nắng trưa hè vành nón lệch che nghiêng
Nỗi niềm xưa neo đầy kỉ niệm thiêng liêng
Nuôi trong tôi niềm riêng “quê hương là tất cả”
Xứ Dừa tôi thật thanh bình êm ả
Bốn mùa xanh hoa trái đơm bông
Lá trầu quả cau quyện thắm vôi nồng
Cho lứa đôi đời nối đời sâu nặng
Kỉ niệm ấu thơ ngọt ngào sâu lắng
Vết thời gian theo nỗi nhớ tuôn trào
Nơi chở che thời gian khó ước ao
Quặt gánh bờ vai, đẫm trào mồ hôi mẹ
Từ mái tranh nghèo cho tôi được lớn lên
Biết được tương lai… không quên quá khứ
Yêu hạt ngô đồng nuôi ta tìm con chữ
Khoảng trời xưa lưu giữ mãi những đêm mơ.
Xứ Dừa trong tôi…
…Là câu ví mẹ ru hời
Là hạt ngô vàng…nón lá … áo tơi
Là khói lam chiều dập dềnh trên mái lá
Quê hương trong tôi “ Là tất cả”
Và tiếng côn trùng hòa bản tấu đêm mưa.
|
Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018
LÊ THẮNG: Quê hương là tất cả
THÁI GIANG : Tự ru mình
TỰ RU MÌNH
Chị ngồi ru cái lặng thinh
Ru thời xa vắng ,chỉ mình chị nghe
Chị ru âu yếm lời thề
Ru người xa khuất ,tái tê chiều buồn
Chị ngồi ru mảnh hoàng hôn
Ru khung cửa liếp vô hồn tháng năm
Đôi mắt chị dõi đăm đăm
Ru theo hương khói…mù tăm nỗi chờ
Chị ru mình giữa cơn mơ
Lời ru hoài vọng …bao giờ cho nguôi …!
Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018
THÁI GIANG: Gặp lại em
GẶP LẠI EM
Gặp người Làng Ẻn , Đoan Hùng
Bao nhiêu kỷ niệm về cùng xa xưa
Bưởi đón nắng ,cọ xòe mưa
Sao mà nhớ thế , như vừa mới đây
Đoan Hùng ,tôi …với những ngày
Ngược ,xuôi ,khuya , sớm …đan dày bước chân
Bưởi Đoan Hùng trắng hoa xuân
Đường về Mộ Tổ mây vần suối ca
Gặp lại em giữa nơi xa
Vẫn nền nã , vẫn nết na…thuở nào
Như hồi vin gió cầu ao
Đã mơ đã ước sẽ vào Bình dương
En xứ Ẻn , thật dể thương
Ngơi công việc ,lại vấn vương thơ Đời
Cảm ơn đất ,cảm ơn trời
Cho tôi gặp lại cái thời xuân xưa…!
|
HƯƠNG TRẦN - HOA XƯƠNG RỒNG: Mảnh ghép trái tim
MẢNH GHÉP TRÁI TIM
Có một chiều Hà Nội của riêng em
Chiếc lá cong veo còn giấu thêm nỗi nhớ
Trái tim côi người trao đi vụn vỡ
Em lại nhận về trọn duyên nợ yêu thương...
Em sợ hạt mưa làm phai sắc má hường
Sợ hương thắm chẳng hoa nhường nguyệt thẹn
Sợ anh bớt đắm say sau những lần hò hẹn
Sợ trái tim một ngày chẳng trọn vẹn trao em
Bởi yêu mà, nên nỗi nhớ dài thêm
Bàn tay đan nơi tóc mềm chợt ướt
Hạt châu sa vướng màn đêm trôi ngược
Biết căn gác lạnh lùng có hiểu được lòng ai
Ta xa nhau làm đêm vắng thật dài
Lòng bất chợt nhớ bờ vai ấm áp
Trái tim côi, xin anh đừng đi lạc
Để một lần duyên chẳng bạc như vôi
Bỗng muốn được cùng người… dán mảnh vỡ... trái tim côi!
25/11/2018
HT-HXR
Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2018
NGUYỄN QUANG HUỲNH: Thừa - thiếu!
THỪA – THIẾU !
Kẻ thì gác tía, nhà lầu
Người thì tối tối gầm cầu nương thân
Kẻ thì thừa bứa áo quần...
Người thì áo rách che thân không đầy
Kẻ thì yến tiệc rượu Tây
Đô la, vàng miếng chất đầy két kia
Người thì đi sớm về khuya
Lo ăn, chạy mặc phải chia từng đồng
Kẻ thì son phấn má hồng
Người thì bán mặt trên đồng nắng chan
Kẻ thừa thãi, người thiếu khan
Hỏi trời (!)...?
Khảo đất ...?
thở than
11/28 Bình Đường 1, An Bình Dĩ An , Bình Dương
Thứ Tư, 21 tháng 11, 2018
THÁI GIANG: Mẹ có lạnh lắm không.
MẸ CÓ LẠNH LẮM KHÔNG
Mấy năm rồi mẹ nằm đó một mình
Mẹ có lạnh lắm không khi mùa đông lại đến
Đất quê nghèo người đi xa bịn rịn
Mẹ vẫn trở về yên nghỉ đồi quê
Nơi mẹ nghỉ nơi thương nhớ con về
Đường ngắn nhất của lòng con như thuyền cập bến
Nơi mẹ nghỉ buổi ra đi ,ngày đến …
Giờ bóng con ấm góc nhỏ mộ người
Mẹ có hay chăng , mình con với quả đồi
Trước mồ mẹ thắp nén hương …khấn vái
Bên mồ mẹ : gần lắm thời xa ngái
Con rưng rưng thơ bé lại những ngày…
Những bữa măng rừng và những củ sắn lùi
Canh đọt khoai lang ,cơm độn nhiều ngô chuối
Mà nào được no,đói lòng nuốt vội
Kịp buổi đến trường vào lớp…ngày xưa
…Lại mùa đông, trời sụt sùi mưa
Quê lạnh lắm ,cỏ vàng đau mồ mẹ
Con muốn được hóa thân thành cây khế
Đứng bên mồ ngào ngọt trả quê hương
…Con nghỉ hưu ở đất phương Nam
Cả bốn mùa chẳng bao giờ lạnh giá
Ước gì được có gì phép lạ
Con sẽ mang về nguồn ấm áp cho quê!
Thái Giang
|
Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018
NGUYỄN QUANG HUỲNH: Học tập đạo đức Bác Hồ
HỌC TẬP ĐẠO ĐỨC BÁC HỒ
Dân ta có Đảng, Bác Hồ
Ơn người xây dựng cơ đồ nước non
Toàn dân lớp lớp cháu, con
Làm theo lời dạy sắt son của Người…
Đồng tâm bảo vệ đất trời
Dựng xây tổ quốc người người ấm no
“Công bằng dân chủ tự do”
Trước vì dân, nước, sau lo đến mình
Công, tư mọi việc phân minh
Sống sao trọn vẹn nghĩa tình mới hay
Con đường đổi mới hôm nay
Bác đưa dân nước đến ngày phồn vinh
Cả đời Bác sống hi sinh
Quên mình vì nước, vẹn tình vì dân
Học Người nếp sống kiệm, cần
Tránh xa chủ nghĩa cá nhân hẹp hòi
Tấm gương đạo đức của Người…
Chúng con học tập suốt đời theo gương.
Nguyễn Quang Huỳnh
11/28 Bình Đường 1, An Bình, Dĩ An Bình Dương
|
Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018
THÁI GIANG: Thăm thầy giáo cũ
THĂM THẦY GIÁO CŨ
Năm mươi năm em trở lại thăm thầy
Tóc thầy bạc, tóc em chỉ còn xanh một ít
Cứ cảm thấy như lần thầy trò tạm biệt
Mới đây thôi hoa phượng đỏ sân trường
Năm mươi năm thầy dạy ở quê hương
Nửa thế kỉ, em đi trên rộng dài đất nước
Thầy dạy em những hằng đẳng thức
Đẳng thức cuộc đời khó nhất thầy ơi
Và trưa nay chẳng hẹn trước với thầy
Em về thăm thầy như cơn mưa bất chợt
Thầy đón em bằng nụ cười má ngoặc đơn ngoặc kép
Em đáp lời thầy, cười ngoặc kép ngoặc đơn
Hai thầy trò đồng nghiệp một quê hương
Bao nhiêu chuyện thầy trò không đầu không cuối
Khi nhắc đến lứa bọn em có người gửi thân nơi chiến trường mãi mãi
Hai thầy trò ứa nước mắt ngậm ngùi
Nắng cuối thu dát mỏng cả sân phơi
Bóng hàng cau xanh đan giàn trầu lặng lẽ
Hai thầy trò tuy là hai thế hệ
Mà thấy quá gần buổi gặp lại giữa quê hương
19/11/2018
Thái Giang
|
Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018
HƯƠNG TRẦN - HOA XƯƠNG RỒNG: Đợi chờ là hạnh phúc
ĐỢI CHỜ LÀ HẠNH PHÚC
Em bỗng sợ một ngày người xa lạ trong em
Như chuyến tàu rời sân ga trong màn đêm lặng lẽ
Người rẽ ngang qua đời em bởi dòng thơ dâu bể
Ngược ký ức muộn phiền câu chuyện kể ngày xưa
Em gặp người vào một ngày trời Hà Nội đổ mưa
Thoáng giật mình nghe tiếng yêu dường như vừa thổn thức
Em đưa tay đón chiếc áo mưa để che lên trái tim đập rộn ràng thật sâu nơi lồng ngực
Vốn chẳng hiểu những nồng nàn có giấu được người không
Em đã yêu sao vẫn cứ dối lòng
Hay bởi tại con tim đã chất chồng đau đớn
Hay bởi tại nụ cười trên môi em bỏ trốn
Nên cửa đóng then cài em chẳng muốn trao ai
Chiếc khăn của người em khoác nhẹ bờ vai
Dịu dàng nhớ vòng tay ai ấm áp
Một cái tên em lồng vào câu hát
Ru nốt nhạc bồng bềnh theo cơn khát hoang sơ
Em ước người dìu em đi hết bản Tango
Và chỉ nói với em thôi…“Đợi chờ… là hạnh phúc!”
HT-HXR
Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018
NGUYỄN QUANG HUỲNH: Gậy Trường sơn - gậy dưỡng sinh
GẬY TRƯỜNG SƠN – GẬY DƯỠNG SINH
Gậy này đánh giặc ngày nào
Giờ đây thành gậy... đi vào dưỡng sinh
Nhớ ngày khói lửa, chiến chinh
Gậy tre dân tặng tân binh lên đường
Món quà tình nghĩa hậu phương
Băng rừng, lội suối, coi thường đạn bom
Mồ hôi nhuộm bóng, gậy tròn
Nay về làng, xã vẫn còn bên ta ...
Giờ đây gậy lại giúp già
Dưỡng sinh , thể dục sức đà khỏe thêm
Sớm, chiều có gậy kề bên
Cùng mình, cùng bạn luyện rèn chân tay
Qua tháng tháng, qua ngày ngày
Món quà tình nghĩa đến nay vẫn còn
Gậy tre như một nét son
Đi vào trang sử nước non vẹn tròn .
11/28 Bình Đường 1, An Bình, Dĩ An, Bình Dương
DĐ :0993880255
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)