Sân Nhà
Sân nhà như là kẻ kiệm lời
Có tự bao giờ tôi không thể biết
Mẹ sinh ra tôi, sân nhà đã có
Mấy mươi năm mưa nắng sân nhà
Tôi thì tóc đã hoa râm
Sân nhà cũng chẳng còn màu gạch đỏ
Mưa - sân nhà nhiều vũng nhỏ
Nắng - cong khô những viên gạch vui buồn
Nơi mẹ tiễn cha đi đánh Pháp rộn tiếng súng công đồn
Nơi mẹ trao anh tôi gói cơm nắm muối vừng đi đánh Mỹ
Nơi củ khoai quê nghèo biết ấm bùi tình mẹ
Thêm vào ba lô điệp khúc buổi chia tay
Nơi tần ngần góc trăng tôi xa đôi mắt tròn xoay
Bóng cau đêm trùm nụ hôn kín đáo
Kỷ niệm yêu thương mãi còn yêu dấu
Ngờ đâu bom thù xé rách từ lâu
Sân nhà tôi ơi!
Cái khoảng thương hình chữ nhật nhiệm mầu
Còn đau nữa không, đã kín lần da thịt?
Tôi cứ rưng rưng giữa sân nhà, luyến tiếc
Buổi trở về thăm lại đất ông cha
Nắng dát mỏng vàng sân, bóng cau xanh biêng biếc
Dày thêm ký ức những mùa sân
Những giọt mồ hôi mưa nắng tảo tần
Bao lần chia xa được mấy lần hội ngộ?
Ơi sân nhà, sân nhà
Đi xa về gần có chung nỗi nhớ
Ngô, thóc no mùa, gà vịt quấn bước chân
Để người đi xa ao ước buổi về gần.
Thái Giang
|
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2019
THÁI GIANG: Sân nhà
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét