Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2020

THÁI GIANG: Thơ viết lúc về hưu

THƠ VIẾT LÚC VỀ HƯU Cơm đang bữa quên dưa chua,cà mặn Trong bát hết cơm,thương đũa vét bâng quơ Giấc ngủ muộn mằn bởi trăn trở một câu thơ Đêm thức giấc như tình cờ bắt được của Về hưu ,càng chật căng nỗi nhớ Như biển xô những con sóng trả bờ Nhớ từ cái thời xửa thời xưa Tóc để chỏm,gái trai còn cởi truồng tắm sông trưa thỏa thích Những con trâu no tròn đắm mình,bọn con nít nô đùa tinh nghịch Khoát nước vào nhau,cay mắt ,sún răng cười Lớn chút nữa,đã mỗi đứa mỗi nơi Gác bút sách,đứa lên đường ra trận Đứa ở hậu phương,đứa học hành may mắn Đứa nằm lại chiến trường vùi cùng đất lá thư yêu Vùi kỷ niệm xưa,chưa bộc lộ bao điều Giờ những người về hưu thay bạn mình làm thơ nói hộ Nhiều bài đọc cho bạn thơ nghe,có bài chưa"công bố" Tuổi bảy,tám mươi còn e ngại chuyện ngày ấy chớm yêu Tuổi mười sáu,mười bảy mới gặp sáng đã mong chiều Giờ mới biết :thì ra ,ai cũng thế ! Dẫu thơ chưa hay, vẫn là đứa con tinh thần mình" đẻ" Viết được một bài thơ như" chiến tích" trận đầu Xốn xang lòng tựa sông chảy nông,sâu Gạn hạt phù sa,đắp bồi bờ bãi Thơ về hưu,nỗi niềm xa ngái Tâm tư hoài niệm cuộc đời...! Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét