NHỚ BẾN SÔNG XƯA
( Tặng Cô lái đò Sông Lam năm xưa)
Sông Lam xưa đến nay
Vẫn trong xanh nước chảy
Đêm trăng thanh lộng lẫy
Sáng soi bóng êm đềm.
Cảnh núi sông bình yên
Xốn xang tình lưu luyến
Khách qua sông nhớ bến
Cô lái đò yêu thương
Mưa nắng lại khôn lường
Vượt qua nhiều gian khổ
Thuyền tôi khi bỏ ngỏ
Dòng sông chỗ nông sâu
Giọng đò đưa mấy câu
Nghe thật là sôi nổi
Khiến tơ lòng bối rối
Được tắm bên sông xưa
Đâu còn bóng đò đưa
Mộng mơ câu ví giặm
Tình yêu thương đằm thắm
Cô lái đò năm nao
Tay nắm chắc cây sào
Mái chèo khua vững lái
Trai Dừa không e ngại
Nhớ cô gái vạn chài
Chỉ có một không hai
Tỏ tình yêu thơ mộng
Đò ngang không đủ rộng
Nhớ sông bến thật lòng
Trời đất rộng mênh mông
Quê hương Dừa đẹp thật
Không có gì bí mật
Thả lỏng mấy vần thơ
Đến cô gái lái đò
Yêu hay không thoải mái
Gửi lời chào thân ái
Cô lái đò năm xưa
Nay tóc đã bạc phơ
Vẫn tình đời mang nặng
Bến sông giờ phẳng lặng
Mênh mang tình vấn vương...
Lê Phi Cúc, CLB THƠ xứ Dừa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét