Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

LÊ THẮNG: Niềm thơ


         NIỀM THƠ

Bao nhiêu lần mở đón thơ em
Rồi tự mình khép lại
Người lính đi trong chiều buông
Lằng lặng nhìn ánh hoàng hôn vụt tắt
Gia tài bao tháng năm chỉ là những vần thơ
Theo một thời …ôm chặt
Ôm ắp theo thời gian…

Rút ruột tơ lòng như mắc nợ cùng ai
Để rồi chưa một lần trả nợ…
Lại tự hỏi lòng mình sao không nhớ
Một chút gì trong cái thuở nồng say

Duyên phận gì chạm vào thơ em, dạ cứ ngất ngây
Mặc cho thời gian từng phôi phai nỗi nhớ
Giống  con thuyền căng buồm trôi ngược
Chở nặng đầy mơ ước cõi xa xăm.

Mình chẳng yêu nhau qua những tháng năm
Mà chỉ là vần thơ trong đêm dài thăm thẳm
Hôm nay giật mình khi gặp lại  vần thơ … sâu lắng
Ngỡ cùng người thương trên lối cũ sánh đôi

Phải chăng em ta yêu nhau mãi kiếp trước đã rồi
Kiếp này chỉ gặp nhau từ duyên thơ thôi vậy!
Hoàng hôn buông, sương giăng đầy lá thu rơi bịn rịn
Em có  còn  vương vấn bước chân thơ…

                                                          Lê Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét