Người làm sao lấp
khoảng lặng trong tim
Bằng chút bình yên để
mình không gục ngã
Người làm sao lấp tuổi
đời tàn tạ
Bằng chút hồn nhiên
vốn đã chẳng dư thừa
Người làm sao che giấu
những cơn mưa
Bằng những nụ cười của
ngày xưa đã mất
Người cứ sống cho nỗi
đau có thật
Khi nghẹn ngào làm tan
nát con tim
Người hãy ru mình
trong giấc mộng thần tiên
Nhẹ nhàng thôi... kẻo niềm
tin rơi vỡ
Người hãy xem cuộc đời
là duyên nợ
Trả hết nhau rồi đâu
còn nữa đa mang
Hãy cứ nợ mùa thu mùi
hoa sữa nồng nàn
Nợ con phố hạt
nắng vàng trong vắt
Nợ cuộc đời những
gì ta đánh mất
Nợ dối lừa những
sự thật xót xa...
Nếu cuộc đời chỉ là
những phong ba
Người cứ xem đó chỉ
là nặng lãi
Của những êm đềm kiếp
nào ta vay mãi
Và kiếp này nên trả
lại mà thôi
Người hãy cứ trao đi
những mảnh vỡ nụ cười
Hãy cứ trao cho cuộc
đời hy vọng
Cả niềm tin và tình
yêu cháy bỏng
Dẫu ngọt ngào là ảo
mộng xa xôi...
Nếu có buồn Người hãy
đến bên tôi
Ta
cùng mang ra chợ đời rao bán
Ai
mua không… hai nỗi buồn… một vạn
Ngã
giá rồi, Người cứ bán, tôi mua…
Phiên
chợ chiều dẫu nặng hạt mưa thưa
Nhưng
con tim lại như vừa đủ ấm
Người
hãy cứ đưa bàn tay tôi nắm
Ta
cùng tìm vạt nắng cuối chiều mưa!
29/10/2017
Hoa
Xương Rồng
Bỗng
nhiên hôm nay đọc thơ các anh xong em lại cảm thấy một nỗi buồn man mác,
bởi dường như em đã quên mất tháng ngày và cứ ngỡ rằng thu vẫn còn
da diết lắm, nhưng hoá ra thu cũng đã cạn rồi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét