Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

THÁI GIANG: Với bạn nơi xa.


VỚI BẠN NƠI XA

Anh đọc thơ em mới rồi thương lắm
Nắng cứ hanh vàng đã trộn vào thơ
Lãng quên chìm sâu chẳng biết tự bao giờ
Trôi dần tháng năm chắc gì nhòa nhạt
Lơi buông để được gần thời xa vắng
Đâu đó người ơi khắc tên cũ câu hò
Nỗi nhớ dài như đêm thắp trung thu
Không tên gió ru thuyền tình chống chếnh
Chẳng thể bình yên, tố giông ghìm số mệnh
Lẻ bước đời em xứ cũ đường con
Ngược nắng sang chiều thèm bàn tay buổi cô đơn
Lau mắt ướt cho em, chẳng bao giờ e ngại
Ký ức khó gọi tên trong hơi ấm vòng tay còn mãi
Thủy triều lên, dập dềnh sóng trăng xưa
Nhớ và quên, quên và nhớ giao mùa
Mộng mị duyên thơ, dễ gì xao nhãng
Cổ tích vẫn màu xanh như bình minh hừng sáng
Cô Tấm thử hài, duyên phận trời ban
Sóng biển tình mài ngực bến thời gian
Em chỉ một mình làm nên chiều trống vắng
Bên hiên mộng mơ rối bời, thầm lặng
Đau nhói tim, vầng trăng cũ ứa nhòa
Quá đỗi dịu dàng, yêu thương biền biệt xa
Gởi vào thơ bão giông mùa nước nổi./

Tp. HCM ngày 04/10/2017
Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét