Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

THÁI GIANG: Lời bình bài thơ " Quê nội"- Bài thơ của cháu Lê Quốc Dũng


                                                   LỜI BÌNH BÀI THƠ “ QUÊ NỘI”
                                           BÀI THƠ CỦA BÉ LÊ QUỐC DŨNG
                                                       
“Đêm qua nghe mẹ kể
Quê nội con rất xa
Nơi ấy có ông bà
Đông anh em, cô bác…

Làng ven con sông bạc
Chảy bên đồng lúa vàng
Đàn cò trắng bay ngang
Cánh mỏi không nơi đậu

Con đã hết lớp Một
Sang năm lên lớp Hai
Con cố gắng chăm học
Gianhf  nhiều điểm chín, mười

Hè sau mùa phượng nở
Con về quê nội chơi".

                                                


     Bài thơ gồm 14 câu, 4 khổ thơ theo thể thơ năm chữ. Tôi đọc đi đọc đến mấy lần…Rồi bỗng dưng nhớ tới bài thơ 4 chữ “ Hạt gạo làng ta” của nhà thơ Trần Đăng Khoa viết cách đây nửa thế kỷ.
     Hai bài thơ đều có cách viết của trẻ nhỏ mang đậm tính đồng giao, có nét giống nhau ở đặc trưng lứa tuổi
     Trần Đăng Khoa, cậu bé lúc ấy là con nhà nông vùng đồng bằng thuộc huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dương. Khoa sống thực, viết thật với bối cảnh quê mình trong chiến tranh chống Mỹ.
    Còn tác giả bài thơ “ Quê nội”, chỉ mới nghe qua lời mẹ kể, khác chi bé nghe lời ru, câu ví giặm quê nhà, xứ đất Hồng Lam. Nhưng, phải thật công bằng mà nói: tôi khâm phục với trí tưởng tượng của một cháu bé gần bảy tuổi, sống ở Thủ đô mà đã hình dung quê nội mình qua lời kể của mẹ. Dễ gì đến nay cháu đã vào đại học mà có thể viết được một bài thơ có hồn vía như vậy!
     Và, giữa thời bình nhưng cháu bé sắp vào lớp hai vẫn chưa một lần được về quê nội. Tiếc thật! Gía như cháu được về sớm hơn, chắc sẽ có được những quan sát nhiều hơn về làng Dừa quê cha.
     Phải nói cái đêm bé nghe mẹ kể,  chắc chắn là một đêm mơ! Tốt quá đi chứ.
      Nếu như sau này, bé có lật lại trang kỷ niệm tuổi thơ thì không thể nào không lướt qua bốn câu ở khổ thơ thứ hai:
                             “ Làng ven con sông bạc
                              Chảy bên đồng lúa vàng
                              Đàn cò trắng bay ngang
                              Cánh mỏi không nơi đậu”.
      Bé hẳn là chưa biết luật thơ, mà đã viết được từng cặp đối, đến là tuyệt:
                       Con sông bạc/ đồng lúa vàng.
    Và muốn nói đồng rộng bao la bát ngát thì
        “ Đàn cò trắng bay ngang
          Cánh mỏi không nơi đậu”
    Đó là cò chỉ bay ngang mà cánh mỏi không nơi đậu… Thật là tài, xuất thần đấy bé ơi!
     Điều nữa, phải khen bé là một trò ngoan biết nhiều điều. Trong đó có lời hứa quyết tâm học giỏi để có nhiều điểm 9,10 làm vui cha mẹ ông bà…
   Thưa quí độc giả! ( đặc biệt là những người yêu thơ ). Cho tôi nói điều gan ruột khi được đọc bài thơ “ Quê nội “ của bé. Thơ đó, chứ còn tìm thơ ở đâu nữa, mà lại là bài thơ xuất xứ rất giản dị như bữa cơm, ly nước thường ngày !...
                                                                 Thái Giang
                                                         Thành phố Hồ Chí Minh



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét