Anh tự vấn mình từng yêu em chưa?
Mà không rõ nữa…
Chưa má áp vai kề … một thuở hàn vi
Chưa vào quán ba… nhâm nhi giọt đắng
Chưa hề…
Chưa đón em sau một buổi làm về
Chưa chung bước… chưa hẹn thề sông núi
Chỉ với vần thơ ngọt ngào đắm đuối
Thầm gọi tên nhau trong những giấc mơ dài
Tự hỏi mình… nào đâu đã yêu nhau
Cứ da diết như tình đầu dang dở
Hay kiếp trước để ta còn mắc nợ
Nên kiếp này duyên tiếp nối hồn thơ
Từ độ quen em cho đến bây giờ
Trăn trở trong thơ với nỗi niềm xa thẳm
Anh hao gầy trong tình thơ thơ sâu lắng
Tự dặn lòng…hình bóng chớ chia phôi
Tình thơ ơi… từ nơi ấy xa xôi
Sao nỗi nhớ quanh tôi không chịu ngủ
Cứ chực chờ gieo bao điều ấp ủ
Trong chập chờn...hư thực thuộc về nhau
Chuyện chúng mình… nào đâu đã yêu nhau
Nhưng đằm thắm sắc màu hương hạnh phúc
Giữa dòng đời biết khơi trong gạn đục
Dẫu bão đông … không khúc lở khúc bồi.
Đường vào yêu sao muôn lối rối bời
Đã yêu rồi… chẳng thốt nên lời
Chi gói yêu thương vào thơ…rồi tự hát
Thương Lục bình trôi giữa dòng đời phiêu dạt
Cảm ơn em gieo vào đời anh khúc nhạc
Bao niềm yêu ngào ngạt giữa hồn thơ
Những yêu thương trong câu ví câu chờ
Theo đêm dài chìm sâu trong nỗi nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét