NỢ
Thơ người viết giữa trần ai
Nặng mang cung bậc đan cài tình riêng
Hồn treo lệch mảnh trăng nghiêng
Soi vào cấm địa trùng triềng lứa đôi
Sợi thương, sợi nhớ đan gùi
Chở về năm tháng buồn vui khó ngờ
Mắt huyền dõi xứ mộng mơ
Cháy vùng sơn cước, chực chờ buông câu
Thả neo tình, khá nhiệm mầu
Để ai trăm nhặt, ngàn khâu kiếp trần
Khi bông hoa bung cánh dần
Là khi bóng của nàng Xuân đợi người
Thôi thì cũng một phận đời
Đa đoan chi lắm, khóc cười với ai!
04/12/2017
Thái Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét