BÓP VỤN THỜI
GIAN
Chướng ngại vật không thể vượt qua
Dám nói mình đã thành công là điều dối trá
Chót lưỡi đầu môi… mềm lòng nghiêng ngả
Điều vô tình nói mãi hóa quen
Ngựa bất kham ta đã cưỡi lên yên
Phi nước đại mau tới đích, bến đỗ
Khắc khoải ưu tư nghiêng vào nỗi nhớ
Chợt nhận ra mình bị xẻ nghé tan đàn
Ghé bờ vai trong chiều tím vội vàng
Tự vấn con tim có điều chi giả dối
Một sợi tóc rơi, cong hình dấu hỏi
Nôn nao gió nói, ai nghe?
Trời đất mà chi quăng chài bùa mê
Ả Chức yêu chàng Ngưu… có điều gì phải giấu
Đừng để tắt ngọn đèn vô tiền khoáng hậu
Như hải đăng sau giông bão, chẳng chút tả tơi
Giận rõ nhiều, thương chẳng thể vơi
Xa mặt gần lòng giao thoa điểm hẹn
Đêm tối mênh mông chỉ thắp lên ngọn nến
Soi sáng ta, mình… ngỡ sáng đến mai sau
Chẳng ai đánh mà sao chuốc nỗi đau
Vô cớ lặng thầm đè lên niềm thương nhớ
Nguyên lành thế sao nói là tan vỡ
Khúc dạo đầu, nhạc phẩm nát từng câu
Em không hiểu hay em cố tình hờn oán từ đâu
Bóp vụn thời gian đong đầy bến hẹn
Khát khao được gặt mùa ngọt chín
Tự trách mình hay mình tự trách Xuân.
31/12/2017
THÁI GIANG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét