TỰ
TÌNH
Nắng thu chiều
tím lịm rồi
Đêm tàn ngày mới sáng trời bến mong
Tơ
vương vấn mãi cõi lòng
Mắt hoen thơ thẩn hương lòng còn vương
Tiếng quyên thu luyến niềm thương
Nhện hồn giăng lưới tơ vương bóng chờ
Lá thu ngập lối xác xơ
Phong rêu mộng cũ hồn thơ se buồn
Xiêu nghiêng dậu đổ mưa tuôn
Vẳng nghe thoảng tiếng đàn tuôn tiếng
lòng
Vời cao bóng nhạn nhác trông
Mây trôi man mác chốn không bến bờ
Giọt thương giọt nhớ giọt chờ
Em mang theo hết bến bờ xa xăm
Sông sâu cá lội biệt tăm
Đá vàng một thuở xa xăm đâu ngờ
Giật mình thảng thốt ngẩn ngơ
Thời gian một khắc nào chờ đợi ai
Tương tư chi lắm nặng vai
Trông chi cánh nhạn khuất dài bóng mây
Thôi hoài đeo đẳng niềm tây
Ba sinh ngẫm giấc nỗi này chẳng vơi
Giá đừng ánh mắt buông lơi
Để nay nuối tiếc những lời yêu thương
Đừng vương bóng nắng cuối đường
Để ôm bóng lẻ sầu vương cuộc tình
Đường trần muôn nẻo cõi tình
Hồng hoang một thuở khúc tình hoang rêu
Đầy vơi thơ ngỏ đôi điều
Mà nghe hun hút bấc chiều đông vây.
|
Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017
LÊ THẮNG: Tự tình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét