Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

THÁI GIANG: Kết nối tình thơ.




    
      KẾT NỐI TÌNH THƠ

Anh chỉ dám nắm bàn tay em
Trong chốc lát mà nồng nàn đến thế
Trong tưởng tượng phút giây quá trễ
Tiếc mãi rồi, em lỗi hẹn với anh

Mùa đông đã về, em đừng mặc mỏng manh
Thiên hạ phải để mắt như người khờ khạo
Trái tim nào bị tình si dạy bảo
Cái gương xưa, Từ Hải chết vì yêu

Lầm lũi đi tìm, tìm mãi đến cuối chiều
Đừng trách nhau, tội cho nhau nhiều lắm
Bến thì đợi, thuyền cứ đi không sợ đắm
Khi quay về gặp lại thật lạ lùng

Kẻ bắt bóng, người có có, không không
Vấp phải rét đông tay chân tê cóng
Cuồng yêu đến mức trái tim rát bỏng
Tỉnh mộng ra rồi, xòe tay bóng vuột xa

Chiều tím thật đó em, nào phải mực pha
Nhấc kính lên, thực hư tràn khóe mắt
Lắng lại tâm tư, nhận ra điều rất thật
Buông tiếng thở dài chảy thành suối từ lâu

Có những cuộc tình đào chôn thật sâu
Mà cứ hiện về níu giằng khó gỡ
Đừng phủ nhận, đó là điều gàn dở
Để nuối tiếc quặn đời, vì một nỗi yêu anh

Buồn ngủ lắm rồi lại gặp tấm chiếu manh
Cứ ngả lưng như mục đồng, em nhé!
Xanh cỏ bờ đê chiều quê vắng vẻ
Mặc ai xuôi ngược vạn nẻo đường
Trăm ngàn lối về với thung lũng yêu thương
Sẽ gần lắm… đâu có bờ xa cách.

20/11/2017
Thái Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét