ĐOẠN TRƯỜNG
Con sông nào chẳng phải theo
dòng chảy
Con người nào chẳng cõi tạm
thế gian
Cổ thụ đầu thôn, truyền kiếp
một gốc bàng
Để cột mốc đi, về bao nhiêu là bước
Biết thế nào là thua, hiểu
thế nào là được
Ngắm nhân gian: bồi lở, đục trong
Xẻ đôi quê mình trách nhiệm
của dòng sông
Thân cát đằng khói hương,
leo tận trời chẳng thấy
Nồng cái bắt tay, trái tim
vui là vậy
Giã biệt không lời, buôn buốt
nỗi đau
Nhớ và thương… ảo ảnh mãi
không màu
Rách một khoảng trời, tìm
đâu hơi ấm
Lịch vạn niên, thời gian
trôi thật chậm
Giấc mộng xa rồi có ai hiểu
lòng ta
Những điều rất gần mà ngỡ là
thật xa
Như thỏ vờn trăng, càng
khuya càng buồn vậy
Cắm vào bình một bông hoa mà
rất khó thấy
Thoang thoảng mùi bồ kết chẳng
gặp em
Sấp ngửa sự đời nhớ nhớ quên
quên
Thương gạch nối giao thừa, nặng
đông xuân ở đó
Cửa nhà ai, khuya rồi vẫn để
ngỏ
Ngọn gió nào qua cũng đồn
đoán có anh không
Ngỡ như người về đi nhè nhẹ…
lại ngừng
Chuyện cổ tích giữa đời thường,
em nhé
Nhón chân hái bông hồng, sợ
gai… chạm khẽ
Bình minh rồi, chim vụt hướng
chân mây.
25/11/2017
Thái Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét