Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

THÁI GIANG: Vận hạn con người


VẬN HẠN CON NGƯỜI
Tôi ngờ ngợ cái điều ngoài suy tư tưởng tượng
Một trái tim đòi chia nhỏ mấy phần?
Hỏi có còn ngăn tim giấu nổi cái tên
Dẫu bình dị cũng tên cha mẹ đặt.

Hỏi cơn gió tội tình gì lặng giữa đêm se sắt
Nghiêng trọn niềm tin trao hết cho ai
Ngàn trùng không gian cách biệt phương trời
Đã mang lấy kiếp người – thôi đành phải thế.

Cơn lốc vội vàng – duyên cớ nhiều để kể
Chân trời xa huyền diệu nét dịu dàng
Quá đỗi yêu, chỉ thầm gọi “yêu thương”
Thượng đế ơi! Chấp gì người cõi tạm

Đa mang đổi một tình thương gai góc
Chẳng biết rồi cực nhọc lắm… kiếp hoa
Cứ dại khờ như thế là nét đẹp kiêu sa
Mọc trên cát và thủy chung với cát

Phố thị phồn hoa vẫn như xưa, chẳng có gì đổi khác…
Cánh cò bay, đồng thơm ngát hương mùa
Cỏ úa hay cỏ xanh cũng như ván cờ
Tùy người cầm quân, thắng, thua… nhờ vận hạn./
20/6/2017


Thái Giang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét